Cuộc tập luyện này cũng chỉ kéo dài một tháng, mục đích của nó chính là luyện tập khả năng tự lập cho các học sinh một chút, thứ hai là loại bỏ các thành phần quá kém cỏi và vô kỷ luật, bởi vì đợt tập huấn chính thức cũng có nguy hiểm, tuy rằng nguy hiểm không lớn nhưng nếu rơi vào hai loại người trên thì những người phụ trách cũng không dám vỗ ngực đảm bảo an toàn.
Thời gian biểu ở đây cũng giống như là trong quân đội vậy, sáng dậy lúc sáu giờ tập trung đầy đủ dưới sân, tác phong phải chỉnh tề. Sau đó là một bài tập thể dục nhẹ buổi sáng: chạy vài vòng quanh sân trường, cuối cùng là một bữa sáng đã định trước. Bữa sáng này được từng người đăng ký khẩu phần từ trước, không lấy nhiều thêm và cũng không lấy ít đi, đăng ký ăn nhiều cũng được nhưng mà phải ăn hết, tự mình ăn hết chứ không được chia cho bất cứ ai khác.
Buổi sáng còn là lúc để giáo dục về những kinh nghiệm cơ bản khi sinh tồn ngoài hoang dã, như là các kinh nghiệm kiếm đồ ăn, kinh nghiệm tránh thú dữ và vài kỹ thuật sơ cứu cần thiết.
Sau bữa trưa, các học sinh được nghỉ một chút, đến buổi chiều sẽ vào phòng tập để rèn luyện thể chất, đồng thời cũng là để các giáo quan kiểm tra năng lực từng người, do số học sinh khá đông nên chia làm hai ca, một ca từ hai giờ đến bốn giờ, ca sau là bốn giờ đến sáu giờ.
Đến tối, các học sinh có hai giờ từ lúc bảy rưỡi đến chín rưỡi để đi chơi, giao lưu với các bạn, và học hỏi mấy chỗ mà mình buổi sáng chưa nghe rõ. Sau chín rưỡi thì tất cả đi ngủ, cấm ngọ ngoạy linh tinh nếu không thì sẽ ăn đủ.
Nói chung thì cuộc tập huấn này đối với Trương Hải thì không có nhiều ý nghĩa lắm, hắn vẫn chấp hành đầy đủ mọi thứ, những bài tập kia đã không còn làm khó được hắn nữa. Trong mắt mọi người thì kể từ một năm trước, Trương Hải đã không còn là phế vật, bởi vì những chuyện người khác làm được thì hắn cũng làm được, một số chuyện người khác không làm được thì hắn vẫn làm được. Tuy rằng Trương Hải vẫn chưa được mọi người chú ý đến với tư cách là người có tài nhưng cái danh từ phế vật cũng dần mờ nhạt trong mắt mọi người.
Nhưng có một người không nghĩ vậy.
Đó là Phạm Đức Linh.
Chẳng hiểu sao mỗi khi nhìn thấy Trương Hải, dù người ta không làm gì hắn thì hắn cũng vẫn thấy tức tối, khinh bỉ. Mỗi khi thấy các học sinh khác hoặc thầy cô mỉm cười gật đầu hài lòng với Trương Hải thì hắn lại thấy trong lòng buồn bực làm sao ý. Trong đầu của hắn luôn luôn nghĩ rằng Trương Hải là một thằng phế vật, xưa kia hắn cũng đã nói và sỉ nhục Trương Hải, bây giờ thấy người đó đang dần dần đề cao chính mình thì hắn có cảm giác bị xúc phạm, hoặc là hắn cảm thấy xấu hổ khi sỉ nhục một người khác rồi lại chứng kiến người đó từng bước đi lên.
Theo phân chia thì Phạm Đức Linh và Trương Hải đều tập luyện vào ca một buổi chiều, vì thế việc chạm mặt nhau lại càng nhiều hơn. Phạm Đức Linh dù hơi hơi bực nhưng vẫn nín nhịn rất tốt, nơi này có kỷ luật, không phải chỗ để cho hắn làm bừa. Phạm Đức Linh nghĩ ra một cách khác để phát tiết, đó là… thách đấu.
Nên nhớ Phạm Đức Linh luôn luôn được mệnh danh là người mạnh mẽ nhất trong những người cũng khóa, không chỉ là trong tập luyện mà cả trong thực chiến cũng là như thế. Nhưng không phải vì thế mà không ai dám đánh với hắn, rất nhiều người muốn đánh bại hắn để tranh dành uy phong, tuổi trẻ mà, sính uy là chuyện bình thường, hơn nữa dù có đánh thua thì cũng chẳng ai nói gì được, đối thủ là Phạm Đức Linh cơ mà, thua cũng không xấu hổ.
Mấy ngày nay, người đứng trên đài thách đấu nhiều nhất luôn là Phạm Đức Linh, Trương Hải thấy vào trong mắt nhưng cũng mặc kệ. Chuyện một năm rưỡi trước bị Phạm Đức Linh đánh đã trở thành đề tài cho mọi người nói ra nói vào một thời gian, hắn mất rất lâu mới rời xa tầm mắt mọi người, hắn không muốn bây giờ lại trở thành mục tiêu cho người ta soi mói.
Bụp! Đối thủ đầu tiên của ngày hôm nay đã bị Phạm Đức Linh hạ gục với chỉ một cú đá thẳng vào bụng, cú đá quá nhanh làm cho người kia không kịp tránh né, chỉ đành quằn quại lăn lê trên đất cho bớt đau đớn.
Trương Hải nhìn thấy cảnh này thì lắc lắc đầu cười nhẹ nhàng, trong lòng hắn thầm nghĩ “sao thằng này ham đánh đấm thế nhỉ?”, sau đó thì vỗ vỗ vai Phạm Đức Huy muốn xoay người ra chỗ khác tập luyện.
Nhưng mà nụ cười ấy lại lọt vào trong mắt của Phạm Đức Linh, trong mắt hắn thì thằng Trương Hải kia đang cười nhạo mình, nụ cười ấy cũng giống hệt với nụ cười một năm trước, lần ấy hắn đã không nhịn được, vậy thì lần này cũng không thể nhịn được nữa.
- Trương Hải! Mày có tư cách gì mà cười nhạo tao? Có giỏi thì lên đây đấu một trận!
Trương Hải nghe thấy lời này thì hơi khựng người lại, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì nhưng mà hắn cũng chỉ dừng lại vài giây rồi lắc lắc đầu bước tiếp. Phạm Đức Linh thấy mình khiêu chiến mà đối phương không thèm để ý thì lại thêm bực bội, lớn tiếng nói:
- Sao hả? Thằng phế vật! Mày sợ tao phải không? Đừng tưởng rằng mày đáp ứng được vài điều kiện thấp kém kia mà đã là giỏi, trong mắt tao thì mày mãi là phế vật mà thôi! Mày sống trên đời đúng là sự xấu hổ của bố mẹ mày!
Trong lòng của Phạm Đức Linh luôn luôn kính trọng Trương Thái Cường, vì thế hắn vẫn ghen tỵ với việc Trương Hải phế vật lại có được ông bố tốt hơn hắn, cũng không hiểu sao mà lúc này thì cảm xúc trong lòng ấy lại tuôn ra, bất tri bất giác nói thành một câu sỉ nhục đối phương như vậy.
Trương Hải nghe những lời này thì quay phắt người lại, ánh mắt đã trở nên tức giận. Thằng này thách đấu thì thôi đi, lại một lần nữa sỉ nhục hắn, đã thế còn lôi cả bố mẹ hắn vào đây là sao? Nhịn được thì đã nhịn rồi, kiến thức của hắn là của một người ba mươi tuổi nhưng mà tâm sinh lý thì vẫn gắn chặt với thân thể mười hai tuổi này, vẫn rất bộp chộp và da mặt thì còn hơi mỏng, không chịu nổi những lời lẽ thế này. Hắn cười gằn một tiếng rồi gần như hét lên:
- Được lắm! Thằng chó đẻ này! Tao đã không muốn gây sự với mày mà mày cứ dây với dưa, để hôm nay tao xem xem mày là trâu hay tao là bò. Để cho mày biết, mày chưa phải là nhất đâu con ạ.
Phạm Đức Linh tuy chưa hiểu trâu với bò là cái quái gì nhưng cũng hiểu là đối phương chấp nhận khiêu chiến, trong lòng của hắn thầm mừng rỡ, lần này hắn sẽ sỉ nhục Trương Hải, để xem sau này thằng kia còn dám nhìn mặt ai.
Động tĩnh bên này đã sớm hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bây giờ thấy Trương Hải - phế vật một thời lại dám chấp nhận khiêu chiến của Phạm Đức Linh thì càng nổi lên hứng thú. Không phải họ hứng thú xem Trương Hải chiến đấu với Phạm Đức Linh như thế nào mà là xem tiến bộ của Trương Hải có thể trụ được bao lâu trước đối thủ của mình, ở đây cũng có vài người là bạn của Phạm Đức Linh, biết hắn có thành kiến với Trương Hải nên cũng đến xem xem bạn mình xử lý thằng kia thế nào.
Phạm Đức Huy ở phía sau thì giữ chặt bả vai của Trương Hải, ý của hắn không cần nói cũng biết là muốn ngăn cản. Nhưng ngăn cản là được sao? Ý Trương Hải lúc này đã quyết, hôm nay hắn muốn cho thằng khốn kia biết rằng Trương Hải này không phải là phế vật, bố mẹ cũng không phải thất vọng về hắn.
Trương Linh Tuyền không biết từ lúc nào đã đưa ánh mắt đặt lên trên đài, mấy ngày nay Phạm Đức Linh luôn luôn đứng trên đài chiến đấu không phải nàng không biết, chẳng qua là trong quy định đã nói rõ thách đấu không phải là vi phạm, hơn nữa nàng cũng muốn xem xem khả năng của Phạm Đức Linh này đến đâu, có xứng đáng để đề cử đào tạo hay không.
Nhưng thách đấu mấy ngày trước cũng chỉ diễn ra trong không khí khá bình thường, hai người đánh xong, phân định thắng thua thì thôi luôn coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà hôm nay trước khi thi đấu lại chửi rủa ầm ỹ thế này, chứng tỏ là thách đấu do có mâu thuẫn, ý nghĩa đã khác đi một chút, nếu làm không tốt có thể dẫn đến rắc rối không đáng có. Trương Linh Tuyền dời ánh mắt lên người của đối thủ kia, là một thằng bé không cao lớn cho lắm, cũng khoảng trên dưới một mét năm, cơ thể tuy cũng có cơ bắp nhưng không cuồn cuộn như của Phạm Đức Linh được. Nhìn sơ qua thì Phạm Đức Linh đang có ưu thế về thể hình, thêm nữa năng lực thật sự của hắn cũng rất mạnh mẽ, khả năng chiến thắng là rất cao.
- Sao nào? Có cần tao chấp mày ba chiêu hay không? Đừng để giống lần trước, nằm bò ra đất mà đến trán tao mày cũng chưa đụng vào nổi. - Phạm Đức Linh lên tiếng khiêu khích.
- Không cần, mày cứ đấu hết sức đi! Để tao xem xem sức mạnh thật sự của người mạnh mẽ nhất khóa là thế nào? - Trương Hải lên tiếng từ chối cái “lời mời” kia, ngày hôm nay hắn đã luyện xong thiên thứ nhất của Tam Huyền Điển Bí, tinh thần lực cũng đã giúp hắn cảm nhận được một chút gì đó trong cơ thể mình, nhưng mà hắn không biết thiên thứ hai, vì thế việc luyện tập đã bị trì trệ lại từ hai tháng nay. Hắn không tiến bộ thêm được nữa, vì thế hắn mới muốn thử xem cái cực hạn của mình có thể mạnh đến đâu, và Phạm Đức Linh chính là thước đo rất tốt.
Phạm Đức Linh cười lạnh một cái, chân trái như một cây trụ thép lướt thẳng về phía sườn của Trương Hải, hắn không thèm nương tay gì hết, chỉ muốn đập cho Trương Hải một trận nên thân mà thôi, nếu trúng cú đá này thì Trương Hải chắc chắn gãy xương sườn, phải nằm một chỗ hai ba tháng là ít.
Trương Hải cũng đoán sơ sơ uy lực của cú đá này, tuy rằng hắn không dám trực tiếp đón đỡ nhưng lại biết được điểm yếu của đòn chân này, đó chính là điểm phát lực. Nếu mà cú đá tiếp xúc ở ống đồng hoặc là bàn chân thì lực đá đúng là có thể làm cho đối phương thương nặng, nhưng cú đá dài này lại có lực khá yếu ở vùng đùi, tức là từ đầu gối trở lên. Trương Hải không lùi lại để cho đối thủ có cơ hội tung tiếp một cú đá nữa mà áp sát vào người Phạm Đức Linh, khuỷu tay phải đã huých xuống chặn đứng vùng đùi của đối thủ, tay trái không hề để không mà đấm thẳng một cú vào cằm của Phạm Đức Linh.
Phạm Đức Linh lỡ đà tiến lúc nãy, lùi lại thì không kịp nên chỉ còn cách giơ tay lên chặn cú đấm kia. Cánh tay giơ lên trước mặt tuy đã chặn được cú đấm của Trương Hải nhưng lại cảm thấy tê rần như vừa đập vào sắt vậy, Phạm Đức Linh thầm kinh hãi trong lòng, một năm trước hắn cũng chịu thử cú đấm của thằng này nhưng đâu có kinh khủng như bây giờ chứ.
Mượn lực từ cú đấm kia để lùi người lại, Phạm Đức Linh bắt đầu cẩn thận nhìn chằm chằm Trương Hải, trong lòng hắn lúc này không còn tí xíu gì coi thường nữa, thằng này chắc chắn là mạnh nhất trong các đối thủ mà mấy ngày nay hắn gặp, không nói đâu xa chỉ riêng phản xạ và lực tay đó đã thừa sức đánh bại mấy thằng kia rồi. Mặc dù không tình nguyện nhưng trong lòng Phạm Đức Linh cũng đã thừa nhận, Trương Hải thật sự không còn là phế vật rồi.