Một tháng sau.
Tình hình trên ngọn núi này có vẻ yên ắng.
Ba con chằn tinh đang cố gắng tu luyện. Theo mục tiêu mà Trương Hải đề ra, khi nào cả ba con chằn tinh có thể biến thân theo ý muốn, có thể duy trì mà không hao nhiều sức lực, ít nhất thì duy trì hình dạng con người phải tự nhiên như T.Rex lửa mới coi như đạt yêu cầu.
Còn Trương Linh Tuyền, nàng được Trương Hải chăm sóc tỉ mỉ từng chút một, phải hồi phục thương thế, khu trừ toàn bộ hàn khí trong người ra ngoài. Ngoài ra, nàng còn phải tĩnh dưỡng, đề cao sức mạnh về mức cao nhất có thể, chuẩn bị hưởng dụng Hỏa Linh Quả.
Như đã thương lượng từ trước, lợi dụng dược lực của Hỏa Linh Quả, giúp Trương Linh Tuyền đột phá tu vi Phản Tổ cảnh. Thân thể nàng sẽ được cải tạo thêm một lần nữa, thoát thai hoán cốt, tiêu trừ mọi tật bệnh di chứng từ trước đây.
Trên thực tế, sức mạnh tiềm tàng trong thân thể của Trương Linh Tuyền vẫn cực lớn, hầu như không suy giảm. Nhưng thân thể nàng lại bị tổn thương khí huyết, lại bị chèn ép hô hấp trong đường hầm, còn gặp phải điều kiện giá rét giữa băng nguyên nữa, thương thế đã nặng lại càng nặng, làm lưu lại di chứng trong thân thể, khiến thân thể nàng không chịu nổi một phần mười sức mạnh kia.
Đó cũng là lý do mà chiến lực của Trương Linh Tuyền bây giờ yếu đến như thế.
- Em có chắc là thân thể em chịu được dược lực này cho đến lúc đột phá không?
Trương Hải vẫn cực kỳ lo lắng, chuyện này không phải chuyện đùa, việc liên quan đến tính mạng của Trương Linh Tuyền, hắn phải cố gắng nâng cao tỷ lệ thành công bằng mọi cách.
- Chắc… - Trương Linh Tuyền nói ra câu này làm Trương Hải mừng rỡ, nhưng câu tiếp theo lại làm mặt hắn cứng đờ:
- … khoảng ba phần!
Chắc khoảng ba phần?
Đùa à?
Trước đó, chính Trương Hải đề ra cái chuyện này cho Trương Linh Tuyền cũng là từ những kiến thức, hiểu biết của hắn mà phán đoán. Sau khi được Trương Linh Tuyền xác nhận là cách này khả thi, Trương Hải cũng coi đây là một hy vọng duy nhất để giúp nàng.
Nhưng sau khi xác định chuyện này, Trương Hải lại suy xét đến một số phương diện khác, cả một năm qua, hắn đã thử suy đoán đủ mọi trường hợp, nhưng vì điều kiện tiên quyết là Hỏa Linh Quả lại chưa có trong tay, vì thế hắn cũng không định hỏi Trương Linh Tuyền làm gì.
Bởi tin tức của Hỏa Linh Quả khá mờ mịt, Trương Linh Tuyền biết mình ở Bắc Cực thì gần như từ bỏ hy vọng về nó, Trương Hải sao mà còn thừa hơi đi khơi gợi chuyện này, làm nàng thêm buồn bực chứ?
Nhưng bây giờ Hỏa Linh Quả đã có trong tay, những chuyện mà hắn từng băn khoăn bây giờ đều có chỗ để sử dụng.
- Ba phần… tỷ lệ này quá ít! - Trương Hải lắc lắc đầu:
- Anh không thể nào yên tâm được!
- Nhưng thực sự chẳng còn cách nào khác cả! - Trương Linh Tuyền cũng bướng bỉnh nói.
- Anh nghĩ… hay là chờ ra ngoài rồi, trở về trong dòng họ của em, xem xem mấy người lớn có cách nào khác, hoặc là có phương pháp tăng tỷ lệ thành công hay không? Hoặc giả… có họ ở đó, em có vấn đề thì họ cũng có thể cứu trị kịp thời.
Trương Hải cố gắng nghĩ ra một phương pháp khác.
- Không thể… - Trương Linh Tuyền lắc đầu:
- Anh không phải em, anh không biết được cảm giác trong người em thế nào. Hơn một năm không thể tu luyện rồi, tuy rằng thực lực vẫn có thể duy trì ở mức nhất định, nhưng em ngày càng cảm thấy các cơ năng trong cơ thể thoái hóa. Anh biết đấy, một năm trước, tu vi của em đã đến hồi đột phá, chỉ cần một Hỏa Linh Quả bình thường cũng đã đủ, nhưng bây giờ, nếu cho em dùng một Hỏa Linh Quả bình thường, chắc chắn không thể nào đột phá được.
- Vốn em cũng chỉ mang hy vọng mong manh, thử ăn một quả bình thường xem sao. Nhưng anh lại tìm được một Hỏa Linh Quả tốt thế này, nó làm hy vọng trong người em dấy lên mạnh mẽ. Em không thể bỏ qua cơ hội này nữa, bởi nếu còn kéo dài, dù có ăn quả thượng phẩm thế này thì em cũng không đột phá được!
- Nhưng mà… - Trương Hải định nói gì đó.
- Đừng nhưng gì cả! Em đã quyết rồi. Anh biết đó, con người em tuy nóng nảy, nhưng cũng cực kỳ cứng đầu, cái gì em đã quyết thì không ai có thể thay đổi.
Trương Linh Tuyền kiên quyết nói, sau đó sắc mặt trở nên dịu dàng:
- Em biết, anh đang lo cho em! Điều này đã đủ làm em vui sướng lắm rồi. Nhưng anh cũng nên hiểu cho cảm giác của em. Em không muốn làm một người đàn bà vô dụng, không có khả năng gì. Anh biết không, bây giờ phụ nữ ngày càng tài giỏi, nhưng đàn ông lại chết gần hết rồi, người đàn ông biết chăm sóc như anh lại càng quý hiếm. Ít nhất hiện tại em cho rằng anh tốt hơn rất nhiều người.
- Mà anh tốt, không có nghĩa rằng anh là vạn năng. Bên người anh có thể có Kỳ, có thể có em, nhưng cũng có thể có thêm nhiều người nữa. Em không trách anh, bởi xã hội này, thời đại này là thế.
- Anh có nhiều phụ nữ, em chấp nhận! Nhưng em sẽ không thua kém bất kỳ một ai khác, lại càng không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Em đã ở trong hoàng cung Bạo quốc bao nhiêu năm rồi, chứng kiến bao nhiêu cái bình hoa xinh đẹp trong đó. Bọn họ thật vô dụng, chẳng làm được gì khác ngoài việc cầu xin sự sủng ái của hoàng đế, tranh giành đấu đá lẫn nhau, cả một lũ thối nát, mà nguyên nhân đã quá rõ ràng: “họ không thể làm việc gì khác”.
- Em có một số người bạn, cha mẹ họ đều là người quyền cao chức trọng. Mấy người bạn đó đều có khoảng hơn mười mẹ, nhưng các mẹ của họ đều hòa hợp, không tranh giành với nhau. Đó là vì, họ đã có cách khác để so đọ, họ đấu tài năng, đấu với nhau trên con đường tu luyện, con đường quyền lực,… Nhưng họ đều coi cái nhà đó là một mái ấm để nghỉ ngơi, là nơi “kẻ địch” biến thành chị em, bọn họ có thể đối đầu nhau bên ngoài, nhưng khi về nhà, họ chính là mẹ của những đứa con, là vợ của người đàn ông trong gia đình.
- Đó là lý do mà em không muốn mình trở nên vô dụng! Bởi người vô dụng thì cái cách giữ lấy con tim anh cũng biến thành thấp kém, em sẽ cho những người con gái theo anh biết, cách em giữ lấy con tim anh là như thế nào…
Trương Hải im lặng nghe nàng nói từ đầu tới cuối.
Trong lòng của hắn thực sự… phục rồi.
Trương Linh Tuyền có tính cách bá đạo, kiêu ngạo vô cùng, nàng đã chứng kiến bọn người “cung phi” thối nát kia, làm sao mà nàng cam chịu làm bình hoa giống như bọn họ chứ?
Nếu như nàng ở trong giấc mơ kia… chắc cả thế giới cũng chỉ có vài người xứng với nàng. Nhưng ở trong cái thế giới này, nàng lại chấp nhận chung đàn ông với người khác.
Aiz, ông đây đang sống trong cái thời đại gì thế này? Đây… con mẹ nó đúng là thiên đường của đàn ông nha!
- Thôi được rồi! Nhưng em phải hứa với anh, nếu như không chịu được thì phải tán toàn bộ dược lực đi, không cố gắng chèn ép, hấp thu nữa. Dù em có trở nên thế nào, anh vẫn sẽ chăm sóc cho em cả đời, em có thể mất đi thực lực, nhưng không thể mất mạng, hiểu chưa?
Trương Linh Tuyền gật đầu, thực sự đồng ý với hắn.
Nàng ngồi trên chiếc giường mềm, tâm tình nghiêm túc nhìn Hỏa Linh Quả trước mắt.
Trương Hải khẽ gọt vỏ của Hỏa Linh Quả ra thật cẩn thận, lộ ra thịt quả nóng hừng hực bên trong, tay hắn cũng đã bỏng rát, phải đổi tay liên tục, nếu không tay hắn đã bốc khói xì xì lên rồi.
Trương Linh Tuyền cầm lấy đống vỏ kia, lót gọn vào trong khoang miệng của mình.
Bởi Hỏa Linh Quả cực nóng, nếu đi vào miệng thì có thể gây tổn thương đến vòm miệng, nên dùng vỏ của nó để lót là tốt nhất.
Còn khi Quả vào đến thực quản, Trương Linh Tuyền đã có thể vận công hấp thu dược lực được rồi, sự tổn thương cũng không nặng nề như ở trong vòm miệng.
Trương Hải cắt quả ra làm bốn, đút một miếng vào miệng Trương Linh Tuyền.
Nàng nhắm mắt hấp thu một chút, rồi lại nói:
- Tiếp tục.
Trương Hải gật đầu, đút tiếp miếng thứ hai, rồi thứ ba, thứ tư.
Dược lực của Hỏa Linh Quả phải được hấp thu sạch cùng một lúc, có thế mới đủ lực lượng để xung kích cảnh giới, còn nếu hấp thu từng miếng một thì coi như lãng phí rồi.
Trương Linh Tuyền ngồi nhắm nghiền mắt, dồn toàn bộ tâm tư vào việc hóa giải dược lực.
Một luồng khí nóng như muốn làm tan chảy thân thể của Trương Linh Tuyền bắt đầu lưu chuyển.
Tâm thần của nàng ngưng trọng, bởi cỗ dược lực này còn mạnh mẽ quá tưởng tượng của nàng.
Dường như… dược lực còn đang hút sạch đi hỏa khí vốn sẵn có trong huyết mạch của Trương Linh Tuyền tích tụ lại ở vùng bụng, giống như một khối bom, có thể phát nổ bất cứ lúc nào vậy.
Oành!
Khối bom ấy nổ tung ra, lan tràn khắp thân thể của Trương Linh Tuyền, chạy dọc mọi vị trí. Khi đến một số cơ quan vốn đã thoái hóa, không thể vận chuyển được hỏa linh khí, nguồn năng lượng cuồng bạo này trực tiếp phá tan cơ quan đó ra, tiếp tục con đường lưu chuyển của mình.
Trương Linh Tuyền rên lên một tiếng đau đớn, nhưng cỗ hỏa khí đó giống như một dòng nước kỳ lạ. Chỗ năng lượng đi đầu thì điên cuồng tàn phá, giống như cực kỳ căm thù Trương Linh Tuyền, muốn giết chết nàng vậy, nhưng chỗ năng lượng kéo theo sau thì êm dịu hơn, lại cực kỳ tương thích với Trương Linh Tuyền, chỉ cần lướt qua một cái đã chữa trị và phục hồi chỗ bị thương đến bảy phần.
Rõ ràng năng lượng kéo theo sau chính là năng lượng của bản thân nàng, chỗ năng lượng vừa bị kéo về bụng một cách khó hiểu đó.
Đây chính là cái gọi là “phá rồi lại lập”, thân thể của Trương Linh Tuyền đang được cỗ năng lượng kia cải tạo từng giây từng phút.
Một giờ…
Hai giờ…
Năm giờ trôi qua…
Trương Hải vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Linh Tuyền, chưa từng rời mắt. Thấy sắc mặt nàng có vẻ khó chịu, trán đầy mồ hôi, trong lòng hắn thầm lo lắng nhưng nhất thời cũng không giúp được gì.
Ư…
Một tiếng rên rỉ khó chịu phát ra khỏi cổ họng của Trương Linh Tuyền.
- Nóng quá… - Nàng bắt đầu lẩm bẩm, giống như thần trí đã cực kỳ mơ hồ, trên đỉnh đầu cũng nổi lên một làn khói trắng như đốt hương, chân tay đã đỏ bừng lên như sắp nhỏ máu.
Trương Hải sốt ruột nhưng chưa dám đứng lên, sợ quấy rầy việc hấp thu dược lực của nàng. Nhưng hành động của Trương Linh Tuyền ngày càng quá đáng.
Nàng… dần dần cởi áo ngoài, áo lót, rồi đến quần…
Thân thể trần trụi đỏ bừng hiện ra trước mặt Trương Hải, làm thần kinh hắn như căng ra, hơi thở có vẻ dồn dập khó nhọc.
- Nóng quá… - Trương Linh Tuyền vẫn rên rỉ, cánh tay không ngừng khua loạn lên, giống như muốn giải tỏa nhiệt lực trong người mà không có cách nào làm được. Đôi mắt đẹp cũng đã mở ra, trong đó hừng hực lên một ngọn lửa nóng, có vẻ hơi điên cuồng.
Trương Hải hoảng sợ, chạy đến bên cạnh giữ Trương Linh Tuyền lại, gào lên:
- Tuyền! Đừng dọa anh! Mau tỉnh lại, tán toàn bộ dược lực đi! Nhanh lên!
Tiếng gào như không có tác dụng.
Trương Hải đột nhiên thấy cả người lạnh lẽo…
Một luồng hàn khí bắt đầu từ vùng thận lan tràn ra chung quanh, khiến chân tay hắn cứng ngắc lại như bị đóng băng vậy.
Chết tiệt, không ngờ cái cục tròn tròn đã bị áp chế kia lại bộc phát vào lúc này!
Cả một tháng nay, Trương Hải đã dùng mọi cách hóa giải sức mạnh của nó, nhưng cũng chỉ có một tác dụng nhỏ bé không đáng kể. Điều này làm hắn hơi lo lắng và buồn bực. Cũng may, áp chế thứ này không khó, nên hắn không lo nhiều.
Chỉ là… không ngờ bây giờ thứ này lại bộc phát!
Phải chăng là do hỏa khí kia dẫn dắt ra.
Người Trương Hải đã cứng đờ, lại phát ra hơi lạnh như hàn băng. Trương Linh Tuyền giống như tìm được bảo vật nào đó, hai mắt sáng lên, lật người đè Trương Hải xuống dưới, điên cuồng cởi quần áo của hắn, sau đó áp thân thể của mình lại, ôm chặt lấy hắn như cực kỳ hưởng thụ.
Mát!
Thật thoải mái!
Trương Hải cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái, cảm giác lạnh băng băng thế này quá khó chịu, có thêm một thân thể mềm mại mê người, lại nóng hừng hực thế này làm dịu cho hắn, thực sự không thể nào tuyệt vời hơn.
Trương Hải nhận ra, sự lạnh lẽo trong thân thể đang bị trục xuất ra ngoài, va chạm với nhiệt khí kia, cuối cùng triệt tiêu lẫn nhau, cùng biến mất. Nếu cứ thế này, hàn khí luôn làm khó mình sớm muộn cũng được giải quyết thôi!
- Có lẽ… lần này không thành công được rồi! - Trương Linh Tuyền như tỉnh táo lại đôi chút.
- Sao vậy? - Trương Hải chấn động.
- Năng lượng đang bị dẫn ra ngoài, triệt tiêu với khí lạnh của anh… năng lượng tiêu hao hết, còn đột phá bằng cách nào đây? - Trương Linh Tuyền cười chua chát, khóe mắt cũng chảy ra hai giọt lệ đau khổ…
Chẳng lẽ… phải làm bình hoa cả đời sao?
Đúng lúc nàng đang tự hỏi thì một luồng dao động mạnh mẽ bắt đầu phát sinh trong phòng.
Chiếc vòng cổ màu hổ phách trên cổ Trương Hải bắt đầu sáng lên, rung động kịch liệt như đang có cái gì đập phá bên trong nó vậy.
Trương Hải khẽ động tâm niệm, mở không gian đó ra.
Một cái bình sứ bay vọt ra ngoài, xoay tít trên không trung, hào quang đỏ và lam chiếu rọi cả căn phòng, giống như một luồng ánh sáng cuối đường cho cuộc đời của cô gái…