• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Kim Hoa kinh ngạc, trên trán cũng đã có thêm vài vạch đen, bà gằn giọng hỏi lại thằng con “thần kinh” kia:

- Con có biết “bao” là cái gì không?

Trương Hải ngơ ngơ ngác ngác ngây thơ trả lời:

- “Bao” thì là bao chứ là cái gì? Mẹ cho con một cái!

Khuôn mặt của Đỗ Kim Hoa càng thêm trầm trọng, bà do dự một chút rồi nghiêm túc nói:

- Con dùng với ai? Mà từng này tuổi có biết dùng cái đó thế nào không? Hay là nghe người ta xúi bậy xúi bạ rồi về nhà nghịch, hả?

Trong lòng Đỗ Kim Hoa đang nghĩ đến một cái “bao” rất nhạy cảm, gương mặt không khỏi hồng lên, nhưng bà vẫn nghiêm túc nói. Trương Hải lúc này đột nhiên nghĩ đến một cái đồ vật hắn cũng biết rõ khi ở trong mộng cảnh. Sệt! Không phải là cái thứ đó có thật ở đây chứ? Mẹ đang nghĩ đến cái đó à? Nó nhanh chóng giải thích:

- Thì đó là một cái bao lớn, con cho cát vào rồi treo lên cây để tập đấm đá, có gì đâu chứ? Con cũng không khỏe mạnh bằng người ta nên phải tập chăm chỉ hơn thôi. Con muốn làm một cái bao cát tập ở nhà.

Nghe lời giải thích cùng với ánh mắt “nghi ngờ” của con trai, gương mặt của Đỗ Kim Hoa càng hồng, đã thế thằng ôn vật kia còn không chịu buông tha:

- Cái đó cũng chỉ dùng một mình, có dùng với người khác đâu mà mẹ lại hỏi kỳ cục như vậy? Cuối cùng là mẹ đang nói cái gì?

Đỗ Kim Hoa chấm chấm mồ hôi trên trán, bây giờ thì bà đã biết là mình mới là con người đen tối. Khẽ niệm niệm vài câu “sám hối”, Đỗ Kim Hoa lắp bắp giải thích:

- À thì… mẹ tưởng con định đem cái bao ra ngoài chụp người ta lại đánh. Đúng thế, có phải hôm qua con bị người ta đánh không? Mẹ sợ con mang cái đó ra báo thù thôi! Mẹ nói trước là không được gây chuyện đánh nhau, không là mẹ cũng không tha cho con đâu!

Hình như chủ đề đã đi lạc, nhưng mà Trương Thái Cường nghe đến câu này thì chợt quay người ra hỏi:

- Rốt cuộc chuyện hôm qua bị người đánh là thế nào? Ai đánh con? Việc như thế này không được giấu người lớn biết không?

Trương Hải lúc này lại không muốn nói, nó đã bị Phạm Đức Linh coi thường, nếu lúc này lại nhờ cha mẹ ra mặt thì chẳng phải chính nó là thằng phế vật chỉ biết dựa vào người khác hay sao? Tuy rằng tâm lý đã ba mươi tuổi nhưng mà khi Trương Hải tỉnh lại thì nó vẫn có xu hướng trở lại đúng với tuổi của mình, khá nông nổi và tự tôn cao.

Trương Hải còn chưa kịp giải thích thì tiếng gõ cửa đã vang lên. Bây giờ sắp tới giờ đi làm, cũng không còn sớm gì lắm nữa, không biết là ai lại đến vào giờ này!

Đỗ Kim Hoa ra mở cửa, lọt vào mắt bà là một người đàn ông cao lớn, có lẽ cũng đã cao gần hai mét, hơn bà cả cái đầu, tay thì đang cầm một cái túi. Tướng mạo của ông ta không dữ tợn cho lắm mà lại khá là hiền, thái độ thân thiện, lúc này đang nở nụ cười hài hòa với Đỗ Kim Hoa.

- Bác sĩ Hoa, bác sĩ Cường, Hải có nhà không? Hôm nay tôi mang thằng Đức Linh đến xin lỗi cháu nó, mong hai người bỏ qua! Hôm qua hai đứa có chút xung đột, thằng con tôi lại nóng tính quá nên lại đi gây sự với Hải, thực sự là rất láo toét. Nhưng mà nó cũng biết sai rồi, nên mong hai người và Hải không nên trách nó.

Theo lời nói của ông ta, một thân hình khá vạm vỡ từ sau lưng bước ra. Đó chính là Phạm Đức Linh hôm qua đã tẩn cho Trương Hải một trận, lúc này nó đã không còn sự cao ngạo hôm qua, đầu cúi thấp nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy vết tay đỏ rực bên má trái, chắc là do bố nó đánh. Lúc mà bố đã nói xong, nó hơi ngẩng đầu lên rồi nhìn xoáy vào Trương Hải, không nói gì thêm nữa.

Đỗ Kim Hoa nhanh chóng lách người để hai bố con họ Phạm vào nhà, người đàn ông kia cùng Phạm Đức Linh đi vào nhưng không ngồi xuống ghế. Ông chỉ vỗ một cái lên đầu Đức Linh rồi quát:

- Còn không mau đi xin lỗi bạn? Mày hứa với bố thế nào?

Phạm Đức Linh tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn tiến lên phía trước người Trương Hải, cất một giọng nói lè nhè không nghiêm túc nói:

- Tao… mình xin lỗi bạn! Hôm qua là mình sai! Mong bạn bỏ qua cho mình!

Phạm Đức Linh hơi cúi đầu, nó cũng đưa bàn tay phải của mình ra để chờ Trương Hải bắt tay với nó, đó chính là lời chấp nhận xin lỗi. Tuy rằng Phạm Đức Linh lúc này vẫn cực kỳ khinh thường Trương Hải nhưng sự tha thứ ấy nó không thể không cần.

Trương Hải lúc này cũng không có chú ý nhiều đến những thứ đó nữa, nó hiểu được mình yếu đuối nên bị khinh thường. Đến một ngày nào đó, khi mà nó có đủ sức đạp đổ mọi thứ dám chống đối với mình thì lúc ấy sẽ không có ai dám khinh thường nó nữa, ít nhất là trước mặt nó không có ai dám ra vẻ như ngày hôm qua.

Trương Hải từ tốn đưa bàn tay phải ra đón nhận, một cái bắt tay “hữu nghị” nhưng mà Phạm Đức Linh lại không nghĩ thế, nó muốn dằn mặt Trương Hải một chút. Mắt hơi trợn lên, môi hơi nhếch khinh khi, bàn tay của Phạm Đức Linh đã siết lại để làm cho Trương Hải nhớ đòn.

Nhưng lần này, Trương Hải không hề để yên chịu đòn giống như lần trước, bàn tay của nó chợt khum vào, các ngón tay chụm vào nhau rồi nhanh chóng tuột khỏi gọng kềm kia. Bàn tay trơn tuột như một con trạch làm cho Phạm Đức Linh không kịp nắm bắt, khi nó kịp phản ứng thì Trương Hải đã thoát ra rồi ngồi lại trên ghế, khoanh tay lại nhìn nó cười quỷ dị.

Một màn này lọt vào trong mắt của tất cả mọi người. Trương Thái Cường tuy rằng chỉ là một bác sĩ nhưng thực lực của ông cũng cao hơn hai thằng bé kia nhiều, còn bố của Phạm Đức Linh thì còn trên cả thế. Hai người tuy rằng thấy hơi lạ với phản ứng của Trương Hải nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho đó là một chiêu mới dạy ở trường và Trương Hải học được thôi.

Phạm Đức Linh tuy hơi cay cú cái nụ cười đểu đểu trước mặt nhưng mà nó cũng không dám tiếp tục ra tay. Hôm nay đến đây xin lỗi mà lại làm một trận nữa thì về nhà có mà nhừ đòn.

Còn Trương Thái Cường và Đỗ Kim Hoa tuy thấy rõ sự không tình nguyện trong giọng nói của Phạm Đức Linh nhưng không nói gì nữa. Quan trọng là bố nó có thành ý là được, bây giờ cứ để ông ta quản Đức Linh thì sau này nó cũng không dám gây sự nữa. Trương Thái Cường nói:

- Nếu đã xin lỗi rồi thì tất cả cứ bỏ qua đi! Chỉ cần sau này hai đứa gặp nhau thì nhường nhịn một chút, đừng xảy ra xung đột là được rồi.

Phạm Đức Linh tuy rằng khinh thường Trương Hải nhưng lại rất tôn trọng Trương Thái Cường. Thằng này đánh nhau không ít lần và vào viện cũng không ít luôn, có vài lần nó đã gặp được Trương Thái Cường do bị thương không nhẹ. Những lúc đó thì thái độ của ông khá hiền hòa, lại chữa cho nó rất thoải mái làm nó không đau như khi những người khác chữa. Có lần nó thấy Trương Hải mang cơm lên cho Trương Thái Cường do Đỗ Kim Hoa hôm ấy bận, thế là hai bố con thân thiện ngồi ăn chung với nhau, nhìn cảnh ấy, nó thầm ghen tỵ với Trương Hải, cũng vì thế mà ghét Trương Hải hơn. Không ai biết ông bố nhìn hiền hòa của nó ở nhà lại cực kỳ nghiêm khắc, gia trưởng, cái gì cũng phải làm theo ý ông, con cái là bề dưới, phải nghe lời cha mẹ. Mà con người ông… lúc nào cũng chăm chăm đối ngoại, quan tâm tới người ngoài còn cái gia đình khuyết thiếu người mẹ với chỉ một thằng con trai duy nhất thì ông không quan tâm, hoặc rất ít quan tâm đến.

Nghe Trương Thái Cường nói thế, nó cũng ngoan ngoãn gật đầu với ông rồi không nói gì nữa. Trở về sau lưng bố mình.

Lúc này, người đàn ông cao lớn kia mới lên tiếng:

- Tốt rồi! Hải cũng bỏ qua cho bạn đi! Đây, chú có chút đồ, cháu cầm lấy để bồi bổ nhé! Mong cháu sớm khỏe lại!

Dứt lời, ông đưa cái túi vẫn cầm trên tay từ đầu cho Trương Hải. Trương Hải tuy rằng muốn nhận nhưng mà vẫn phải dò hỏi ý kiến bố mẹ đã, cũng may là Trương Thái Cường cũng gật đầu nên Trương Hải cũng có thể nhẹ nhàng tiếp lấy cái túi ấy.

Cũng không nói thêm gì, hai bố con họ Phạm chào tạm biệt rồi rời khỏi. Trước khi đi, Phạm Đức Linh còn trừng mắt nhìn lại Trương Hải một cái, nó có ý là vừa nãy là mày ăn rùa thôi, nhưng mà Trương Hải cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần từ nay về sau nó không chọc mình nữa là tốt rồi.

Sau khi họ rời đi, mọi người cũng bắt đầu chuẩn bị một ngày làm việc. Trương Hải xách cái túi về phòng mình rồi mới mở ra. Bố mẹ của Trương Hải cũng không động đến cái túi ấy làm gì, đồ người ta tặng cho con trai thì cứ cho nó cầm, dù sao thì họ cũng tin tưởng Trương Hải.

Trương Hải cũng tò mò mở cái túi ra, bên trong đó cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một vài loại bánh trái hoa quả thông dụng, nhưng mà có một thứ ở bên dưới làm cho Trương Hải chú ý.

Một cái phong bao màu trắng, cũng khá là dày. Thứ này tuy Trương Hải chưa nhìn thấy bao giờ nhưng cũng đoán nó giống trong mộng cảnh kia, chắc là để đựng thư hoặc là…

Nhanh chóng mở cái phong ra, ánh mắt của Trương Hải sáng lên.

Là tiền!

Rất nhiều tiền!

Bên trong đó có khoảng mười ngàn đồng. Nên nhớ một bữa ăn của cả nhà Trương Hải tuy thuộc loại đầy đủ và rất ngon nhưng tính ra cũng chỉ có một trăm đồng một bữa. Còn hàng ngày Trương Hải đi học cũng chỉ cần một đồng cũng đã đủ để ăn một bữa sáng đơn giản hoặc là mua một ly nước rồi.

Còn mười ngàn đồng… Trương Hải còn chưa cầm tiền nhiều thế bao giờ.

Nhưng mà cũng tốt, bây giờ trong đầu Trương Hải có rất nhiều thứ thú vị để làm. Có tiền này thì có thể dễ dàng thực hiện hơn rồi. Không ngờ ăn một trận đòn mà có thể có được nhiều tiền như thế.

Trương Hải không biết là bố của Phạm Đức Linh cũng không thiếu mười ngàn này, ngay cả Trương Thái Cường cũng không thiếu. Cơ bản là ông ta nhét vào trong cái túi mười ngàn là ngầm đưa cho Trương Thái Cường, để ông cũng nể mặt mà cho qua luôn, không để trong lòng chuyện nhỏ của con trẻ này nữa. Nhưng mà nhà Trương Thái Cường lại không có thói quen xem quà của con cái nên số tiền này mới rơi vào tay Trương Hải.

Tạm thời giấu số tiền ấy xuống dưới gầm giường, Trương Hải lấy sách vở rồi bước ra khỏi nhà lên đường đi học.

Bắt đầu từ đây, cuộc sống của Trương Hải sẽ bắt đầu đổi khác. Nó sẽ không còn mãi mãi là kẻ yếu đuối nữa, bởi vì… nó đã nắm trong tay cách để làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn. Mặc dù phương pháp ấy vẫn còn khuyết thiếu, nhưng chỉ cần mình làm theo thì có thể có cơ hội lớn tham gia tiếp nhận truyền thừa, lúc ấy còn lo không mạnh lên hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK