• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người họ Trương không nói nhiều nữa mà lên chiếc xe mà Trương Thái Sơn đã dùng lúc trước để quay về. Trương Linh Tuyền sẽ ở trong biệt thự của Trương Thái Sơn, dù gì chỗ đó cũng không quá xa trường học, thỉnh thoảng lên đó quen một chút với tính cách của lũ học sinh. Còn việc tìm chỗ ở thì Trương Linh Tuyền không nghĩ đến, bởi vì việc tập huấn này không thực hiện ở Lục Diệp thành mà sẽ đến một vùng rừng rậm đặc thù để tập huấn, do đó sự thực thì công việc của nàng ở Lục Diệp thành cũng chỉ là đến đem học sinh đi mà thôi.

Sau khi sắp xếp mọi thứ cho Trương Linh Tuyền, ba người lại ngồi xuống nói chuyện thêm một lúc, Trương Thái Sơn tò mò mở miệng:

- Tuyền, rốt cuộc tại sao cô lại phải xuống đây để thực tập. Theo anh biết thì trong dòng họ cũng có kiểm tra năng lực nhưng hình như không phải phái đi làm những việc thế này thì phải.

Trương Linh Tuyền không trả lời thẳng mà nói:

- Anh họ, em biết anh có thắc mắc trong chuyện này nhưng đó là bí mật của em, cũng là bí mật trong dòng họ. Em xin anh thứ lỗi!

Nàng đã nói thế thì Trương Thái Sơn cũng biết mình hỏi hơi quá đáng rồi, ông hơi xấu hổ ho khan vài tiếng rồi đổi sang chủ đề khác, nói mấy chuyện linh tinh như tình hình ở Lục Diệp và giới thiệu vài chỗ đẹp cho cô em họ này lúc buồn chán thì đi thăm thú thử xem sao.

Trương Thái Cường cũng đưa địa chỉ bệnh viện cho Trương Linh Tuyền và nói:

- Trước khi tập huấn chính thức cũng có một đợt huấn luyện nhẹ để tiến hành sơ duyệt kéo dài khoảng một tháng, lúc đó có thể sẽ có học sinh có thương thế gì đó. Em có thể đến bệnh viện này gọi bác sĩ đến trợ giúp ngay trong quá trình huấn luyện, anh sẽ tạo điều kiện tốt nhất cho em.

Trương Thái Cường cũng đưa kèm theo đó một tấm thẻ bài bằng kim loại, trên đó có khắc dấu ấn của bệnh viện, lúc nào Trương Linh Tuyền đến gọi người thì chỉ cần giơ tấm thẻ này ra là người ta sẽ biết ngay, không cần làm phiền đến Trương Thái Cường nữa. Trương Linh Tuyền cũng đã biết tác dụng của thứ này nên nhanh chóng nhận lấy và nói cám ơn với Trương Thái Cường.

Sau đó thì là một bữa cơm tối làm quen, lại nói chuyện thêm một lúc nữa thì Trương Thái Cường xin phép ra về, không nán lại nữa. Trương Thái Sơn thấy giờ này cũng không dễ tìm thấy xe nên lên tiếng luôn:

- Chú cứ ra bảo quản gia chuẩn bị xe cho chú! Kể cũng lạ, chú có thiếu tiền đâu mà cái xe cũng không mua được! May mà bệnh viện ở gần chứ xa quá thì làm thế nào bây giờ?

Trương Thái Cường lắc lắc đầu, nuôi xe là nuôi cả con khủng long kéo xe nữa! Nhà ông có bốn người, nhà cũng tính là khá rộng rãi nhưng không thừa chỗ để xe, đã thế còn phải chăm sóc dọn vệ sinh cho con vật kia thì ai làm được? Hơn nữa thỉnh thoảng mới đi hơi xa chút thế này chứ bình thường cũng chỉ đến bệnh viện và đi về, hai thằng con cũng đến trường xong về, đi đâu xa đâu mà xe với pháo.

Trương Thái Cường ngồi xe trở về nhà, khi xuống xe thì ông chợt nhìn thấy nhà mình hôm nay lại có khách.

Một cô bé con khoảng chừng mười tuổi, để tóc cột đuôi ngựa, mặc chiếc váy màu lục nhạt đang gõ gõ cửa nhà ông. Chắc cũng vừa đến nên chưa có ai ra mở cửa cả, Trương Thái Cường cũng đi lại gần, đúng lúc đó thì cánh cửa được mở ra, người mở cửa chính là Trương Hải.

- Con chào bố ạ! Là cậu à? Cậu đến đây làm gì?

Trương Hải mở cửa xong thì đã nhìn thấy cả hai người kia, tuy rằng thấy khó hiểu khi bố “mang” con bé kia về nhà nhưng mà nó không dám hỏi bố, đành phải hỏi người bạn kia thôi. Cô nhóc nghe thấy hắn chào bố thì chợt giật mình quay người lại, khi nhìn thấy Trương Thái Cường thì lên tiếng:

- Cháu chào bác ạ!

Âm thanh tuy non nớt nhưng cũng rất thanh thúy vang lên, Trương Thái Cường nhìn kỹ lại cô bé kia một chút. Tuy rằng giờ vẫn còn nhỏ nhưng mà nhìn khuôn mặt cũng rất thanh tú, từ đôi mắt to, lông mày hơi đậm kia có thể nhìn được sự mạnh mẽ và cứng cỏi trong tâm cô bé, cùng với mái tóc cột thành đuôi ngựa (tất nhiên là đuôi ngựa là do tác giả tả chứ anh Cường biết ngựa là con gì đâu!) tạo nên một hình tượng cô bé năng động, đáng yêu và đầy nhiệt huyết.

Trương Thái Cường cũng không muốn nói chuyện bên ngoài thế này, ông phất phất tay:

- Vào nhà! Vào nhà đi đã rồi nói chuyện! Thằng ranh kia không biết cách tiếp khách à? Đầu tiên là phải mời vào nhà rồi mới nói, cứ đứng đây thì làm gì?

Khuôn mặt Trương Hải hơi nhăn nhó khi bị ông bố dạy dỗ, nói gì thế chứ? Khách lạ đến nhà kiểu này chắc chắn là có chuyện gì đó, hôm nay có phải tết nhất gì đâu mà cứ thế là mời về nhà! Với trường hợp thế này thì phải hỏi cho rõ ràng không thì móm. Thực ra Trương Thái Cường nói câu này cũng chỉ là khách sáo với cô bé mà thôi, không có ý gì khác.

Nhăn nhó thì nhăn nhó nhưng lời bố bảo thì phải nghe, Trương Hải nhanh chóng mở toang cửa rồi lách người sang một bên, nhường lối cho hai người đi vào. Sau đó thì chính Trương Hải cũng là người đóng cửa lại.

Nhìn nhìn cô bé kia với ánh mắt nghi ngờ, Trương Hải thầm thấy chột dạ vô cùng. Cô bé kia không chỉ là bạn học cùng lớp của Trương Hải mà còn là cán bộ học tập của lớp, tên là Nguyễn Khánh Huyền, họ Nguyễn này Trương Hải chẳng biết là thuộc tộc gì nhưng bình thường nó cũng không quan tâm đến, chỉ biết cô là một con bé đáng ghét chuyên báo cáo mọi việc cho giáo viên mà thôi. Nói cách khác thì là mách lẻo hay là chim lợn gì gì đó…

Quả nhiên, vừa mới ngồi xuống còn chưa ấm mông thì Nguyễn Khánh Huyền đã lên tiếng:

- Thưa bác, cháu hôm nay đến đây là để báo cáo chuyện học tập của bạn Hải! Chẳng là mấy hôm nay hình như bạn Hải hơi sao nhãng việc học hành. Hôm trước thì vì nói chuyện trong giờ mà bị đuổi ra khỏi lớp, hôm nay thì lại cùng một bạn khác trốn học ngay từ tiết đầu tiên. Trước đây Hải rất ngoan, nhưng mà hình như do tiếp xúc với phần tử xấu nên bị ảnh hưởng, cháu đến thông báo để bác biết và cùng nhà trường xử lý ạ!

Mặt của Trương Hải đã dần dần trở thành trạng thái quả khô, việc này nó vốn cho là chẳng sao vì mấy thằng khác tuần nào chẳng có một hai buổi, không ngờ được con chim lợn này lại nhằm thẳng vào nó mà gào thét. Sáng nay cũng đã nói dối bố rằng xin về sớm, giờ lại lòi ra cái đuôi lén về cùng người khác, lần này thì hỏng bét rồi.

Trương Thái Cường nghe xong thì khuôn mặt tối sầm lại, tất nhiên đó chỉ là ra vẻ để cho cô bé kia thấy mà thôi chứ việc này ông đã biết từ lúc xem hình của con trai trong kính lưu ảnh rồi. Nếu thằng bé bỏ tiết để đi tập luyện thế này thì ông cũng chẳng trách gì, nhưng dù sao cô bé cũng đã nhiệt tâm đến tận đây, nếu không tỏ thái độ một chút thì có thể làm cho cô bé thất vọng, dù gì đi nữa thì người lớn cũng không nên làm cho con trẻ thất vọng, quá thất đức, quá thất đức mà.

- Cám ơn cháu đã đến thông báo! Bác sẽ xử lý chuyện này thật tốt, phải cho thằng này một trận mới được! Không ngờ lại dám trốn học đi chơi…

Nói một tràng tỏ ra quyết tâm, Trương Thái Cường tiễn cô bé đã hài lòng kia về, sau đó thì quay mặt lại nhìn Trương Hải cười cười khó hiểu:

- Sao hả? Trốn học vui chứ?

- Vui ạ… à không phải… ý con là… cũng không vui lắm…

Trương Hải tỏ ra luống cuống, còn đang suy nghĩ đối sách thì đã bị ông bố hỏi thế này thì nó trả lời làm sao kịp được. Trương Thái Cường khuôn mặt tỏ ra nghiêm nghị, ánh mắt trừng lên nhìn Trương Hải:

- Bố không ngờ mày lại trốn học như thế, có phải mày trốn học với một thằng đen đen đúng không? Hừ hừ,… chúng mày trốn học để đi ra phòng tập phải không?

Trương Hải dù hơi bất ngờ về việc bố biết mình đi phòng tập nhưng không nghĩ nhiều, dù sao thì chỗ phòng tập cũng gần với bệnh viện, nhỡ có người nhìn thấy rồi nói với bố thì sao? Lần này có vẻ hơi thất sách, lần sau… à à… không có lần sau nữa, chắc chắn không có lần sau! Trương Hải còn chưa lên tiếng giải thích thì Trương Thái Cường đã lên tiếng:

- Mày… thật sự là mày làm như thế? Haiz! Mày… mày làm cho bố… - Trương Thái Cường tỏ ra vô cùng xúc động, có ý định muốn từ con đến nơi rồi, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được: - Ha ha, mày làm cho bố hồi tưởng lại hồi bố còn bé, trốn học xong bị ông nội bắt được cũng có y nguyên cái vẻ mặt này! Ha ha..

Nhìn cái vẻ mặt nhăn nhó còn hơn cả quả khô của Trương Hải, ông thật sự không nhịn được cười, thốt ra một câu làm cho hai mắt của Trương Hải trắng dã, suýt nữa thì ngã vật ra đất vì đau tim. Ông bố đùa cũng không cần tỏ ra sắp từ con đến nơi như thế chứ?

Trương Thái Cường vỗ vỗ vai Trương Hải nói:

- Lần sau không được trốn học nghe chưa, muốn cái gì thì để sau giờ học làm! Những thứ học ở trường chưa chắc tất cả đã hữu dụng nhưng phải nghe hết rồi tự chắt lọc ra những cái dùng được, chứ không phải là đổ tất đi không học như thế là không được đâu, nghe chưa? Lần này bố tha cho một lần nhưng không có lần sau đâu đấy!

Trương Hải nghe những lời này thì thở phào nhẹ nhõm, bố bỏ qua cho là tốt rồi. Còn Khánh Huyền chết tiệt kia, Trương Hải cũng không có ý báo thù, tâm lý của hắn không ở cái tuổi này nữa nên không chấp nhặt mấy chuyện như thế này. Thực ra thì Minh Huyền cũng không làm sai, có sai thì là do Trương Hải làm xấu không biết đường mà dấu thôi. Đúng là do nó đã quá coi thường mấy chuyện con trẻ thế này nên mới xảy ra chuyện, lần sau mà có muốn làm thì cẩn thận một chút là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK