- Hừ! Ra đòn cũng nhanh đó! Xem ra tao đã coi thường mày.
Những lời này không làm đả động gì đến Trương Hải, hắn đang tập trung hết tinh thần để thi đấu, hắn muốn thắng trận này, muốn cho thằng Phạm Đức Linh phải biết rằng phế vật cũng có thể đánh thắng hắn ta.
Trương Hải không để cho đối thủ ra đòn trước nữa, thân hình của hắn tiến lên phía trước nhanh vô cùng, chân trái đã nhấc lên đá một cú vào khoeo chân Phạm Đức Linh, một người bình thường nếu trúng phải đòn này thì sẽ quỵ xuống nhưng Phạm Đức Linh lại không như vậy. Hắn không thèm tránh né cú đá này mà chỉ dồn lực vào chân phải để chịu một đòn, ý đồ phản kích đối phương ngay sau đó.
Cú đá của Trương Hải khá mạnh, làm cho Phạm Đức Linh cũng thấy hơi rát nhưng mà không thể làm cho hắn quỵ xuống được. Trương Hải cũng đã lường trước là không làm được nhưng không ngờ chân thằng này cứng như thép vậy, đá vào mà hắn cũng cảm thấy đau chân. Nhưng mà đòn đã tính trước thì không thể bỏ lỡ, Phạm Đức Linh còn chưa kịp tung chân lên phản kích thì cú đá bằng chân phải như trái phá đã hướng thẳng vào mặt hắn. Đây chính là một đòn liên hoàn cước bên trong Teakwondo, môn võ được biết đến với sự lợi hại của các đòn chân.
Phạm Đức Linh xưa nay đánh nhau cũng thấy người khác ra đòn nhanh chậm ra sao nhưng chưa thấy một ai đá được hai cú liên tiếp mà lại còn mạnh như thế, cơ bản là do đối thủ của hắn cũng chỉ là mấy tên nhóc chưa hiểu biết gì về kỹ xảo mà thôi. Tuy rằng hơi bất ngờ nhưng phản ứng của Phạm Đức Linh cũng không tồi, nhanh chóng giơ tay lên chống đỡ, lần này hắn đã rút kinh nghiệm, không giơ nắm tay hoặc cánh tay ra đỡ mà xòe bàn tay ra để giảm lực, quả nhiên dù cú đá ấy cũng làm cho hắn lui lại hai bước nhưng không tạo thành đau đớn gì đáng kể.
Hôm nay thằng Trương Hải này đã cho hắn đủ điều bất ngờ nhưng hắn không muốn thua, cũng không thể thua. Hơn nữa trong tâm hắn cũng nổi lên một cỗ kích động mơ hồ, bởi vì xưa nay đánh nhau lúc nào cũng thắng, đánh với mấy thằng cùi bắp làm hắn thấy nhàm chán lắm rồi, mãi cho đến hôm nay mới tìm được một đối rất khá, hắn cảm thấy đánh thế này mới đã tay đã chân.
Trương Hải vừa mới tung liên hoàn cước, chân chưa trụ vững lại được nên việc di chuyển là khá khó khăn, Phạm Đức Linh không hề bỏ qua cơ hội này, hắn áp sát lại nhanh chóng lên gối muốn huých thẳng vào ngực của đối thủ, muốn làm cho Trương Hải khó thở mà ngất đi. Trương Hải tuy rằng chưa kịp né nhưng có thể đỡ, hắn nhanh chóng xòe hai bàn tay ra cản trước ngực, ý đồ muốn mượn lực cú đá kia để tránh xa ra, nhưng mà Phạm Đức Linh đánh nhau bao năm như thế cũng không phải không biết gì, trò mượn lực để né tránh này hắn cũng biết, vì thế nên hai tay hắn đã nhanh chóng ghì chặt cổ của Trương Hải xuống, không cho đối phương chạy mất.
Trương Hải thất kinh, chiêu này rất giống với những kẻ dùng quyền Thái, ghì chặt cổ đối phương lại rồi lên gối liên tục. Cũng vì những chiêu thế này mà người ta khi đấu với quyền Thái không muốn bị bắt lại, trở thành cái bao thịt cho họ lên gối là vì thế.
Bụp! Bụp… từng âm thanh da thịt va vào nhau vang lên, người xung quanh thấy cảnh này thì lắc đầu thở dài, ai chẳng biết là chân của Phạm Đức Linh cực mạnh, trúng đòn liên tục như thế không gục mới lạ. Chỉ có mấy giáo quan đứng đằng xa mới nhìn ra mánh khóe chỗ bàn tay để trước ngực kia, nó không chỉ để yên mà còn đẩy xuống để giảm lực của đòn chân, nhờ đó mà ngực của Trương Hải chịu rất ít đả kích.
Mặc dù đã giảm được lực nhưng cứ chịu thế này thì Trương Hải cũng thua sớm mà thôi, lực chân của Phạm Đức Linh có thể nói là khủng khiếp, tay của hắn đã thấy hơi tê dại rồi, hơn thế nữa dư lực mà tay đỡ không hết truyền lên ngực cũng đủ làm hắn hơi tưng tức, nếu cứ thêm hai cú nữa thì đúng là hắn chịu không nổi.
Nhưng mà Phạm Đức Linh dùng đòn này cũng hở ra một nhược điểm chết người, đó chính là ngực của hắn. Hai tay dùng để ghì cổ của Trương Hải xuống nên đã làm lộ ngực ra, chỉ là nãy giờ mặt Trương Hải đều hướng xuống đất nên không nhìn thấy mà thôi. Lúc này đang tình thế nguy cấp, Trương Hải nhanh chóng phân tích tình hình rồi mới nhận ra được nhược điểm này.
Cú đá tiếp theo của Phạm Đức Linh vừa mới được đón đỡ, chân hắn còn chưa kịp thu lại để ra đòn tiếp theo, Trương Hải nhắm rất kỹ thời cơ này, bàn tay dù hơi tê nhưng phát lực cũng không có vấn đề gì, một cú đấm nặng cả trăm cân đã nện thẳng vào ngực của Phạm Đức Linh.
Động tác của Phạm Đức Linh hơi ngừng lại, đau đớn trước ngực đã truyền thẳng lên não nhưng hắn không muốn buông Trương Hải ra, cơ hội bắt được đối phương thế này không nhiều. Hắn tiếp tục giơ gối lên, ý đồ công kích tiếp, nhưng mà lần này Trương Hải không đỡ nữa, cả hai tay đều dồn toàn lực nện tiếp vào ngực của Phạm Đức Linh.
Bịch bịch bịch… Mặc dù không muốn nhưng Phạm Đức Linh cũng không kìm nổi mà phải lui lại ba bốn bước. Trước ngực đau đớn làm cho hắn không nhịn nổi mà thở phì phò, ánh mắt lúc này vô cùng đề phòng nhìn chằm chằm Trương Hải. Nhưng mà Trương Hải lúc này cũng không tiến lên nữa, tay và ngực của hắn cũng tê dại lắm rồi, cần có thời gian hồi phục, bây giờ có tiến lên thì đau đớn trong lúc di chuyển cũng làm lực đòn của hắn không thể mạnh được.
Phạm Đức Linh thấy một lúc lâu mà Trương Hải cũng không xuất đòn, trong lòng hắn thầm nghĩ đối thủ của mình cũng sắp hết sức rồi, cười lạnh một tiếng, thân hình của hắn lại tiến lên phía trước nhanh như gió.
Cái chân phải kinh khủng kia lại xuất ra, đòn thế làm cho không khí xung quanh cũng phát ra tiếng vùn vụt quỷ dị, Trương Hải cũng không đứng im để mà lãnh đòn, thân hình lách sang bên phải (tức là bên trái của Phạm Đức Linh) làm cho cú đá kia đá vào khoảng không.
Nhưng chưa hết, cú đá đó khi đã gần hết lực, Trương Hải không né tiếp mà đưa tay bắt chặt lấy cái chân đó, người gập xuống, eo vào mông chuyển động xoay tròn kéo cả cái chân xoay theo. Phạm Đức Linh vừa mới xuất đòn còn chưa kịp thu lại, lúc này lại bị đối phương kéo đi làm cho hắn mất đà, chân trái không trụ được nữa làm thân thể ngã vật ra sàn, âm thanh nghe đánh “rầm” một cái.
Trương Hải vừa sử dụng môn võ kết hợp giữa Judo, Vovinam và vật Mông Cổ, có thêm cả chút kỹ thuật của Wushu nữa. Nói chung là chiêu thức này có một lý luận duy nhất là tá lực đả lực, tuy không dám to mồm nói “tứ lạng bạt thiên cân” nhưng lấy ba bốn mươi cân đấu lại một trăm cân thì không ngoa chút nào.
Phạm Đức Linh vừa ngã, Trương Hải không hề khách khí mà ngồi thẳng lên bụng hắn, hai tay cứ liên tục giáng từng cú đấm xuống mặt của Đức Linh làm cho hắn choáng váng. Nhưng Phạm Đức Linh cũng chưa hoàn toàn mất tỉnh táo, hai chân đang được tự do của hắn đưa lên huých thẳng vào lưng của đối thủ, làm Trương Hải lao thẳng người về phía trước, cũng ngã vật ra, hắn cảm thấy nội tạng trong người hình như bị đảo lộn, có cảm giác buồn nôn trong cổ họng.
Người xung quanh đã dần trở nên kích động, một trận đấu mà trước đó họ đã đoán chắc người thắng, chỉ chờ xem kẻ bại trận bị hành hạ thế nào không ngờ bây giờ lại thành một trận đấu khá cân tài cân sức, không kẻ nào chịu thua kém. Trong trường này cũng đã từng có nhiều người muốn đấm vào mặt Phạm Đức Linh nhưng mà chưa mấy ai làm được, mà kể cả có làm được thì sau đó cũng bị hắn nện cho thành rẻ rách. Hôm nay không ngờ Trương Hải lại có thể làm được, không những thế còn liên tục đấm sáu bảy nhát chứ không phải một lần.
Khuôn mặt của Phạm Đức Linh lúc này đã bầm dập, tím tái, khóe miệng cũng rỉ ra máu tươi, đầu óc của hắn tuy choáng váng nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng dậy.
- Mày… khá lắm…
- Mày cũng thế…
Hai đối thủ, lần đầu tiên họ chính thức thừa nhận nhau, thừa nhận kẻ kia là đối thủ thực sự của mình. Nhưng trận chiến không phải vì thế mà dừng lại, lúc này Phạm Đức Linh tuy thấy choáng váng nhưng lại cảm nhận được cái gì đó khang khác trong người mình, có cái gì đó ngứa ngáy, rục rịch nhưng hắn chưa thể nắm bắt được.
Trương Hải lại muốn kết thúc cho nhanh, hắn lao thẳng về phía đối thủ, nắm tay đã hướng thẳng về trán của Phạm Đức Linh. Phạm Đức Linh giơ tay lên đón đỡ, nhưng mà nắm tay kia lại bất ngờ rụt lại, không, có lẽ phải nói là gập lại mới đúng, đòn thế thực sự lại đến từ khuỷu tay, cả cái cùi trỏ cứng như thép ấy nện thẳng vào thái dương của Phạm Đức Linh, làm cho hắn lại ngã ra sàn một lần nữa.
Phạm Đức Linh lại ngồi lên, nhưng khuôn mặt của hắn lại đang cúi gằm xuống đất, Trương Hải muốn lợi dụng thời cơ này kết thúc nên nhanh chóng tiến lại gần, ý đồ bồi thêm một đòn nữa.
Phịch! Một bóng người bay thẳng ra phía sau, nhưng đó lại là… Trương Hải.
Chỉ thấy lúc này Trương Hải đang chật vật đứng lên, tay đưa xuống ôm bụng, ở đây cũng chỉ có hắn cùng mấy giáo quan mới nhìn kịp lúc nãy Phạm Đức Linh đã giơ chân lên đạp thẳng vào bụng hắn như thế nào. Trương Hải đề phòng nhìn chằm chặp vào đối thủ, trong lòng đang rung động vô cùng.
Cặp mắt của Phạm Đức Linh đã dương lên, cặp mắt ấy đã trở nên đỏ sẫm, bên trong chứa đầy sự cuồng bạo, dường như lý trí đã không còn trong đầu óc của hắn nữa.
- Tao… không thua! Không thua… Gào!
Khuôn mặt của hắn đã dần dần biến đổi, nổi lên một lớp da màu nâu đỏ, dần dần bao trùm hai bên má, dưới chân và hai tay cũng dần dần nổi lên lớp da như vậy, thậm chí đôi chân còn dài ra, to hơn một chút.
Xung quanh thân thể của Phạm Đức Linh cũng nổi lên khí kình cuồn cuộn, khí kình màu đỏ rực như lửa, nó đang phát tán ra xung quanh làm cho các học sinh cảm thấy kinh hãi. Thậm chí không ít người đứng quá gần chỗ của Phạm Đức Linh bị khí kình này ép cho lui lại phía sau, ngay cả sàn đấu cũng bị khí kình làm cho nứt nẻ, phát ra âm thanh “lách cách” khô khốc.
Trương Hải ở trên đài cảm thấy kinh dị, hắn còn chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ cả, chỉ có Trương Linh Tuyền cùng hai trợ lý bên ngoài thì nhìn nhau một chút, sau đó gần như bật thốt lên: “Biến Thân cảnh!”.