Đoàn người bước nhanh theo chân Phó lão đại.
Cuối cùng, sau khi rẽ ở một khúc ngoặt, Phó lão đại cũng được nhìn thấy toàn bộ tình hình của nhà giam phía Tây.
Không nhìn thì thôi, vừa mới nhìn là sắc mặt Phó lão đại đã tái mét, người cũng nhũn cả ra.
Một tên đàn em phía sau nhanh nhẹn đỡ lấy hắn, sợ hắn ngã lăn ra đất.
“Xong rồi, xong rồi!” Mặt Phó lão đại cắt không còn một giọt máu, hắn lẩm bẩm rên rỉ trong sợ hãi.
Tên cướp đang đỡ Phó lão đại có lòng tốt khuyên nhủ: “Lão đại đừng quá đau lòng, nhà không còn thì bọn em có thể giúp anh xây mà.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Lão đại đừng đau lòng nữa!”
Chỉ có một người không hề nói gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu đó, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng chế giễu.
Bạn đang ?
Hoắc Hoành, người hô mưa gọi gió ở thành phố A lại “chết” trên hòn đảo này, hơn nữa còn bị chôn sống dưới đống đổ nát của nhà giam, nếu chuyện này bị truyền đi, Phó lão đại cảm thấy Hoắc thị nhất định sẽ tìm đến hắn.
Vì thế mà hắn mới như người mất hồn.