Hành động dị thường của cô làm cho Lệ Xuyên Lâm cũng đứng lên. Anh ta nhớ lúc ở Cục Cảnh sát, Nhiếp Nhiên cũng từng rất khác thường, cuối cùng là Cục Cảnh sát bắt được nội gián.
Vậy lần này thì sao? Cô dị thường như thế, liệu có phải lại có kế hoạch gì không?
“Chúng ta là bạn.” Thật lâu sau, Lệ Xuyên Lâm mới cúi đầu, mở miệng nhắc nhở một câu.
Lúc trước khi ở Cục Cảnh sát, cô không nói gì mà tự mình hành động, gạt anh ta sang một bên. Rõ ràng cô đã biết có nội gián cũng không nói với anh ta. Loại cảm giác không tin tưởng này khiến cho anh ta luôn canh cánh trong lòng, anh ta như bị gạt ra ngoài, vĩnh viễn không tới gần cô được.
Từ lúc bắt đầu biết cô, tuy rằng luôn thấy cô tươi cười, nhưng Lệ Xuyên Lâm lại hiểu rõ, trong lòng cô gái Nhiếp Nhiên này lạnh lùng, tàn khốc, vô tình tới mức nào.
Tàn nhẫn với kẻ thù, tới mức anh ta là đàn ông mà cũng phải chùn chân.
“Tôi chưa bao giờ cần bạn!” Nhiếp Nhiên lạnh lùng cười nhạo, sau đó lại thay đổi sắc mặt, “Lệ Xuyên Lâm, anh đừng tưởng anh tiếp xúc lâu với tôi là có thể dùng chữ ‘bạn bè’ để ràng buộc tôi, mau đi đi!”
Nói xong, cô định rời đi.
“Cô mong tôi rời đi như thế, có phải là cô thích Hoắc Hoành rồi không?”
Câu nói này làm cho chân Nhiếp Nhiên khựng lại, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi. Cô kinh ngạc nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn đi nơi khác, “Phải hay không phải cũng chẳng liên quan gì tới anh!”
Từ sau ngày cô cứu Hoắc Hoành ra khỏi đám cháy, Hoắc Hoành luôn cẩn thận đối đãi với cô. Ở cái nơi hoang vu hẻo lánh vốn chẳng có phương tiện gì để giải trí này, hai người bọn họ đều là cùng gặp hoạn nạn cùng bị thương, chỉ có thể mỗi ngày cùng nhau phơi nắng, ăn thịt uống canh, nói chuyện phiếm.
Ngày tháng đầy tự tại, làm cho cô có cảm giác như xa rời cuộc sống.
Cho đến khi Lệ Xuyên Lâm xuất hiện.
Mà lúc cô tỉnh táo lại thì cô và Hoắc Hoành không hiểu sao đã bên nhau rất hòa hợp rồi.
Lệ Xuyên Lâm thấy vẻ mặt cô và câu trả lời lảng tránh thì trái tim chìm xuống.
Lần này, sự khác thường của cô chẳng phải vì có kế hoạch gì, mà là thật sự động tâm với Hoắc Hoành...
Nghĩ tới đây, tay anh ta nắm chặt thành nắm đấm, siết mạnh.
“Sao lại không liên quan chứ, đó là tiền đồ của cô!”
Nhiếp Nhiên quay ngoắt đầu đi, không một chút cảm kích nào, “Cái này cũng không cần anh lo lắng thay tôi.”
Lệ Xuyên Lâm thấy dáng vẻ cô như không đâm đầu vào tường sẽ không quay đầu, “Cô làm như thế, nếu để Phương Lượng biết...”
Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên đột nhiên túm lấy cổ áo anh ta, hơi thở quanh người cũng bắt đầu trở nên sắc bén.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng có nhúng tay vào chuyện của tôi!”
Lúc trước cũng là do anh ta gọi điện cho Phương Lượng, sau đó hai người họ liền áp giải cô về.
Cô không muốn phải trải qua cảm giác bị người khống chế lần thứ hai!
Lệ Xuyên Lâm cũng nghĩ lại lần đó. Lần trước, cô ấy đã suýt nữa lột da đầu Phương Lượng rồi, nếu lần này anh ta lại liên hợp với Phương Lượng để ép cô rời đi thì chắc chắn cô sẽ cho mỗi người một dao mất.
Anh ta cũng không quên, bộ dáng quyết liệt của Nhiếp Nhiên khi cầm dao găm trong ngõ nhỏ tối tăm kia.
“Cô sẽ hối hận, nhất định!” Lệ Xuyên Lâm gạt tay cô ra khỏi cổ áo mình, lạnh lùng nói một câu rồi đi ra phía cửa sổ.
Ngoài phòng, ánh trăng chiếu vào hắt lên gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của anh ta, hơi thở lạnh như băng hơi ẩn chứa sự điên cuồng.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta, biết anh ta sẽ tạm thời không nói tin này cho Phương Lượng biết. Đương nhiên, giờ anh ta có muốn cũng chẳng có tư cách hay lập trường gì mà đi báo tin cả.