A Hổ lập tức cúi đầu, “Tôi xin lỗi, Nhị thiếu.”
“Chuyện bên kia đã xử lý xong chưa?” Hoắc Hoành một lần nữa quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hỏi không chút để ý.
A Hổ nghiêm túc, cung kính gật đầu đáp: “Đã làm xong rồi.”
“Tìm được địa điểm giấu hàng rồi phải không?” Tay anh vô thức gõ nhịp lên thành cửa xe, hỏi.
“Đúng thế.”
Qua một hồi lâu, Hoắc Hoành tiếp tục hỏi: “Người đã sắp xếp ổn thỏa cả chưa?”
“Đã sắp xếp đâu vào đó rồi, hết thảy đều đã xong, chỉ chờ hành động.”
“Ừ.”
Cuối cùng, Hoắc Hoành chỉ đáp khẽ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Đợi lâu như thế, rốt cuộc cũng tới rồi.
Sáng sớm ngày thứ sáu, thời tiết lạnh hơn thường lệ. Nghe nói là đợt không khí lạnh ba mươi năm mới có một lần đổ về, trời cực kì âm u, giống như tầng mây xám kia có thể ập xuống đất bất cứ lúc nào.
Nhiếp Nhiên nghe đám nhân viên bên ngoài văn phòng đang xôn xao bàn về thời tiết khắc nghiệt hôm nay, động tác trên tay lại càng nhanh hơn.
Hôm nay là ngày ký kết hợp đồng. Tất cả chỉ cần đợi ký xong hợp đồng là mọi thứ coi như xong.
Kiếp sống nằm vùng suốt mấy tháng trời này của cô, tới hôm nay rốt cuộc cũng sắp xong rồi.
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được mà thở phào một hơi.
“Cô đã chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì mau lên xe đi!” Vệ Vi sửa soạn xong mọi việc, bước nhanh vào văn phòng của Nhiếp Nhiên, nét mặt thể hiện sự nôn nóng và hồi hộp.
“Vâng, tôi đã sửa soạn đầy đủ rồi, cũng mang đủ tất cả những gì cần mang rồi.” Nhiếp Nhiên bỏ máy tính vào trong túi đựng, sau đó cầm lấy túi xách cá nhân của mình, đi theo Vệ Vi ra ngoài.
Sau khi lên xe, suốt đường đi, Vệ Vi đều không ngừng dặn dò, mãi cho đến khi tới nơi rồi mà cô ta vẫn lải nhải, “Nhớ kĩ, đợt lát nữa khi ký hợp đồng thì cô phải đứng ở cửa, có việc gì sẽ gọi cô vào.”
“Tôi biết rồi.” Nhiếp Nhiên bị cô ta giữ lấy không buông tay, rơi vào đường cùng, chỉ có thể mượn cớ buồn tiểu để rời đi, “Chị Vi, tôi muốn đi toilet một chút.”
Vệ Vi vừa nghe đã nhíu mày, “Sao vào lúc này cô lại... thôi đi đi, nhanh một chút.”
Vừa được cô ta cho đi, Nhiếp Nhiên lập tức chạy vào toilet nữ nhanh như thỏ.
Đầu tiên cô quan sát khắp các buồng xung quanh một lần, xác định không có ai rồi mới chốt cửa lại, chạy tới vặn vòi nước ở mức lớn nhất.
Sau đó mới lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại vừa thông, cô lập tức hỏi: “Sao rồi, anh sắp xếp người thế nào rồi? Bọn họ chuẩn bị ký ngay bây giờ đấy.”
Giọng Lệ Xuyên Lâm lập tức vang lên ở đầu bên kia, “Đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.”
“Vậy thì tốt rồi!” Nhiếp Nhiên nghe vậy mới thoáng yên tâm một chút, nhưng cô lại lập tức nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, các anh có sắp xếp người ở điểm giao dịch bên kia không thế?”
Lệ Xuyên Lâm hơi dừng lại mấy giây, sau đó mới đáp: “Đã đang trên đường tới rồi.”
Đang trên đường tới? Nghĩa là sao?
Nhiếp Nhiên nghe ra được sự khác thường trong lời của Lệ Xuyên Lâm, “Sao không sắp xếp từ trước đi chứ?”
“Người sắp xếp mọi việc là Cục phó, mãi sau tôi mới biết, giờ đã tăng thêm người qua đó rồi.” Lệ Xuyên Lâm giải thích.
Đang phái người qua đó ư?
Nói cách khác, hiện tại ở địa điểm giao dịch hoàn toàn không có ai sao?
Vậy như nếu bọn họ giao dịch sớm, hoặc là xảy ra chuyện gì bất ngờ, chẳng phải sẽ để đám người kia trốn thoát rồi sao?
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế thì không khỏi tức giận, thấp giọng mắng một câu: “Chết tiệt, anh không phải là Tổng chỉ huy à?”