Đoàn người lại kéo Nhiếp Nhiên nói đủ chuyện, Lý Tông Dũng thấy đến giờ rồi nên buộc lòng phải cắt ngang bọn họ, “Không còn sớm nữa, người bên kia đang đợi rồi.”
Mọi người đều đã biết chuyện nhóm người Y An Đức trộm thuyền trở về đảo bị bắt, vì vậy bọn họ dặn dò người phía dưới nhất định phải thu xếp ổn thỏa cho nhóm người này trong thành phố, nhất định phải khiến bọn họ mau chóng quen thuộc với cuộc sống trong thành phố.
“Được được! Lần này thật sự cảm ơn mọi người!” Y An Đức lại nói với Khắc Lý trong lòng Nhiếp Nhiên: “Khắc Lý, chúng ta phải đi rồi, cháu mau buông tay ra đi.”
Khắc Lý vẫn không nỡ, ôm chặt eo Nhiếp Nhiên, ngẩng đầu lên nói: “Chị anh hùng, chị còn có nhớ chuyện lần trước trên đảo không? Lần trước lúc rời đi chị không ngoéo tay với em, lần này chị nhất định phải ngoéo tay với em mới được! Chị nhất định phải ở trong đơn vị đợi em, em sẽ rất cố gắng rất cố gắng lớn lên, sau đó tới tìm chị!”
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ xíu cùng với đôi mắt trong veo kia, than nhẹ, “Được rồi, ngoéo tay nào.”
Muốn đấu với Nhiếp Thành Thắng, cô nhất định phải ở lại đơn vị, không đợi dăm ba năm có lẽ cũng không đi được.
“Chị yên tâm, em nhất định sẽ trở thành binh lính ưu tú nhất!” Khắc Lý ngoéo tay với cô xong, trước khi đi còn cất giọng lanh lảnh kiên định bảo đảm với cô.
Máy bay trực thăng chậm rãi bay lên, cho đến khi trở thành một điểm đen biến mất ở chân trời.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, bên cạnh lại có một giọng nói vang lên, “Tôi nghe nói Dương Thụ không đồng ý với yêu cầu của cô mà vẫn quỳ ở đó.”
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn Lý Tông Dũng ở bên cạnh, thấy ông cũng đang chắp hai tay sau lưng nhìn sắc trời và cười nói: “Xem ra người ta không cảm kích lòng tốt của cô rồi.”
Nhiếp Nhiên vốn vì chuyện này mà khó chịu trong lòng, bây giờ còn bị Lý Tông Dũng cười trên nỗi đau của người khác nên vô cùng bực bội.
Đáng đời cái tên đó, có bản lĩnh cứ quỳ đến chết đi!
Lý Tông Dũng thấy cô nghiến răng nghiến lợi hung dữ thì ho khan che giấu khóe miệng đang hơi cong lên, sau đó cố ra vẻ uy nghiêm nói: “Tóm lại ngày kia chúng tôi phải đi rồi, nếu cô không giải quyết được cậu ta, vậy cô cùng tôi về đi.”
Nhiếp Nhiên thấy không có vấn đề gì với việc này.
Đối với Dương Thụ, cô tự nhận là đã hết tình hết nghĩa, không cần phải lãng phí quá nhiều thời gian với anh ta nữa, cho nên gật đầu, coi như đồng ý.
“Đúng rồi, chuyện liên quan tới Lưu Đức ngài định giải quyết thế nào?”
Vì không muốn để cho Lý Tông Dũng phát hiện ra, cô cố ý hướng tiêu điểm tập trung lên Lưu Đức.
Lý Tông Dũng không nghi ngờ, nói: “Qua một thời gian nữa sẽ bị xử, có lẽ sẽ xử hơn mười năm.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, trợn to hai mắt hỏi: “Không phải là chung thân sao?”
“Không phải, sao có thể chung thân được chứ?” Nguồn:
Nhiếp Nhiên lập tức hiểu ra, cô lại bị tên khốn kiếp Hoắc Hoành lừa rồi!
“Tên khốn này!” Cô khẽ nguyền rủa.
Anh ta cố ý nói là tù chung thân, rõ ràng không muốn để cô tới ép cung.
Đồ thiểu năng!
Lý Tông Dũng thấy đáy mắt cô tóe lửa, hình như hiểu ra mấy phần, cười hỏi: “Sao, nó nói bao lâu?”
Nhiếp Nhiên nghiến răng, rít ba chữ ra khỏi kẽ răng: “Tù chung thân.”
Lý Tông Dũng nhịn cười nói: “Xem ra cô trở lại đơn vị dự bị không chỉ cần rèn luyện thể năng mà còn phải đọc nhiều sách hơn mới được.”
Ông vỗ vai cô rồi xoay người rời đi.
“...”