Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (full) - Phùng Anh Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùng một, đường vắng tanh vắng ngắt, chiếc xe chở Hoắc Hoành chạy như bay.

Mấy tên trong xe đều là người Phó lão đại thu nhận sau khi Hoắc Hoành đi cho nên bọn chúng không biết anh là ai, chỉ biết anh chính là người sai khiến việc xây dựng cái nhà ở nơi bí ẩn nhất trên đảo.

Anh còn lợi hại hơn Phó lão đại.

Cho nên đám người kia rất hối hận vì vừa rồi mắt chó đui mù nói với anh như vậy, sau đó làm việc nói chuyện đều vô cùng cẩn thận.

Nhưng mà tại sao Nhị thiếu lại dẫn một cô gái đến đây?

Nơi đó là hang ổ cướp biển, trừ tù binh ra, cô là cô gái đầu tiên quang minh chính đại lên đảo.

Hơn nữa nhìn vẻ mặt cô hình như còn rất bình tĩnh, giống như không hề sợ hãi chuyện sau đó.

Chuyện này làm cho đám cướp biển không nhịn được lén nhìn Nhiếp Nhiên đang hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng khi bị cô và Hoắc Hoành phát hiện, quắc mắt lườm thì tên nào tên nấy đều the le the lét, cúi gằm mặt xuống.

Sau khi đến bến tàu, tất cả cùng lên một chiếc thuyền nhỏ, tiến vào vùng biển.

Gió biển ban đêm lạnh cóng làm người ta phát run, Hoắc Hoành lo cho Nhiếp Nhiên nên không nán lại ở bên ngoài mà đi thẳng vào trong khoang thuyền.

Nhiếp Nhiên cũng đi vào theo.

Mấy tên cướp biển đó không dám đi vào, sợ đến lúc đó lại khiến anh không vui, chỉ có thể đứng ở bên ngoài chịu gió biển lạnh căm.

Ngồi trên thuyền một tiếng, Nhiếp Nhiên nhìn qua cửa sổ khoang thuyền thấy sương mù trên mặt biển dần dần dày lên, thậm chí mất phương hướng ở trong sương mù dày đặc màu trắng.

Cô có thể nhận ra đây không phải là sương mù đêm khuya bình thường, mà là một loại môi trường tự nhiên do hoàn cảnh địa lý xung quanh tạo ra.

Bởi vì phạm vi của sương mù bình thường sẽ không lớn như vậy.

Thuyền đi trong sương mù khoảng gần một tiếng mới nhìn thấy mặt biển cùng với hòn đảo cách đó không xa.

Nhìn từ trong đêm tối, bốn phía quanh hòn đảo kia cũng có sương mù dày đặc, giống như bị bao lại.

Không thể không nói Hoắc Hoành thật sự tìm cho Hoắc Khải Lãng một chỗ tốt.

Cái nơi chỉ cần hơi sơ ý sẽ bị lạc này căn bản không có ai sẽ đến gần, hơn nữa cho dù không cẩn thận đến gần, đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị đám cướp biển thấy tiền là sáng mắt này rỉa cho ngay cả mảnh vụn cũng không còn.

Tới khi đó cho dù nhân viên cứu hộ tìm đến, cũng sẽ cho là thuyền của bọn họ gặp tai nạn bình thường, mà không hề nghi ngờ đã có cướp biển ở trong đó.

Lợi dụng cướp biển làm thần bảo hộ cho hòn đảo này, vậy mà Hoắc Hoành cũng nghĩ ra được.

Chương 1483.2LẬT LỌNG, CỐ Ý NÂNG GIÁ?

Thuyền dần dần đến gần hòn đảo, cho đến khi dừng lại, một tên thuộc hạ bên ngoài đi vào mời Hoắc Hoành ra ngoài.

Hoắc Hoành ra ngoài trước, Nhiếp Nhiên thì thong thả đi theo sau.

Vừa lên đến đảo đã nghe thấy tiếng cười lớn sang sảng, cùng với một cái bóng đen đi từ phía xa đến, “Ha ha ha, Hoắc Nhị thiếu! Đã lâu không gặp! Không ngờ mới có nửa năm không gặp mà chân cậu đã khỏi rồi.”


Phó lão đại đặc biệt nhìn kĩ mặt Hoắc Hoành. Hắn làm lộ liễu không hề che giấu như vậy, đương nhiên Hoắc Hoành cảm nhận được, nhưng anh cũng không để ý, vui vẻ cười nói: “Đây cũng là nhờ phúc của Phó lão đại, tôi mới có thể dày công điều dưỡng nghỉ ngơi, thành công đứng ở trước mặt anh thế này.”

Phó lão đại nghe thấy giọng nói quen thuộc, lúc này mới thả lỏng, cười ha ha nói: “Đâu có đâu có, hồi đó nếu không nhờ cậu kịp thời cứu giúp, tôi và những anh em này đâu có thể có ngày hôm nay!”

Nhiếp Nhiên đứng ở sau lưng Hoắc Hoành cười thầm.

Nếu tên Phó lão đại biết ân nhân cứu mạng của hắn chính là người điều binh linh đến tiêu diệt hang ổ của hắn thì không biết hắn sẽ có cảm nghĩ gì?

Lúc cô đang suy nghĩ, tầm mắt Phó lão đại đã chuyển từ Hoắc Hoành lên cô.

Hắn cau mày, hỏi: “Cô gái này là...”

Lúc này Hoắc Hoành mới giới thiệu: “Cô ấy là thuộc hạ của tôi.”

Mấy người đưa bọn họ lên đảo nghe thấy thế, bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là thuộc hạ của Nhị thiếu!

Chẳng trách lại bình tĩnh như vậy!

Nhưng… cô gái này gầy yếu như vậy, liệu có bảo vệ nổi Nhị thiếu không?

Những người đó rất nghi ngờ.

Chỉ có Phó lão đại là làm như hiểu ra, cười xấu, “Hoắc Nhị thiếu bây giờ càng ngày càng tự tại rồi, tìm một nữ thuộc hạ đến bảo vệ cậu, có lẽ là bảo vệ bên cạnh 24/24 giờ từ sáng đến tối nhỉ?”

Hắn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “từ sáng đến tối” cùng với “bảo vệ bên cạnh” như có thâm ý và trêu chọc, khiến ánh mắt đám đàn ông kia nhìn Nhiếp Nhiên cũng lập tức thay đổi.

Hóa ra vệ sĩ này không phải dựa vào bản lĩnh võ thuật.

Nhiếp Nhiên bị đám người xung quanh nhìn bằng ánh mắt đó, cô không hề lúng túng mà rất thản nhiên, giống như không phải đang nói cô.

Nhưng trong lòng Hoắc Hoành rất không vui, anh bắt đầu hối hận vì đã đưa cô đến đây, cũng hối hận tại sao không dứt khoát cho cô cải trang thành đàn ông!

Nhưng không vui thì không vui, anh vẫn không thể để lộ ra mặt, cười nói theo hắn: “Phó lão đại, không thể nói như vậy, ngộ nhỡ cô Diệp vì vậy mà tức giận không muốn bảo vệ tôi thì tôi sẽ xong đời.”

Hoắc Hoành nghĩ dù sao hiểu lầm cũng hiểu lầm rồi, không bằng cứ để cho hiểu lầm đi, như vậy tất cả mọi người đều biết Nhiếp Nhiên là người của anh, cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ với cô.

Vì vậy Phó lão đại lập tức cho rằng mình nghĩ đúng, “Ha ha ha, vậy là Hoắc Nhị thiếu là sợ cô Diệp tức giận không để ý tới cậu rồi.”

Vẻ mặt hắn rõ ràng là ý “mọi người đều là đàn ông, tôi hiểu cậu”.

“Phó lão đại...” Hoắc Hoành làm ra vẻ bị vạch trần rồi khẽ mắng một tiếng.

Phó lão đại tiếp nhận được ý trong lời nói của anh, lại cười hả hê, “Được rồi được rồi, tôi không nói, tôi không nói nữa. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, đi ăn cơm! Tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon.”

Hắn khoác vai Hoắc Hoành đi vào bên trong nhà.

Nhiếp Nhiên thản nhiên đi theo sau, trên mặt không có bất cứ vẻ gì khác lạ.

Chương 1483.3LẬT LỌNG, CỐ Ý NÂNG GIÁ?

Trên cái đảo này sương mù lượn lờ quanh năm, dùng nhà gỗ sớm muộn cũng không chịu nổi không khí ẩm ướt mà nát hết, cho nên đám cướp biển này tìm một cái hang núi, sau đó lại đục vào một chút, mở rộng thành một cái nhà đá cực sâu cực lớn.

Phó lão đại vừa đưa Hoắc Hoành vào, đã quát tên thuộc hạ ở bên cạnh, “Xếp thêm chỗ bên cạnh Hoắc Nhị thiếu cho vệ sĩ của chúng ta.”

Ý tứ vô cùng chế nhạo.

Mặt Hoắc Hoành hơi sầm xuống.

Anh rất không thích Nhiếp Nhiên bị người lôi ra đùa giỡn trêu chọc như vậy.

Còn Nhiếp Nhiên lại rất bình thường, nhận lấy cái ghế tên thuộc hạ kia chuyển đến, ngồi xuống.

“Cảm ơn Phó lão đại.”

Phó lão đại thấy cô bình tĩnh như vậy, càng cười thoải mái hơn.

Hắn cho rằng vệ sĩ này rất tự hào vì đã leo lên được giường của Nhị thiếu.

Sau đó hắn lệnh cho thuộc hạ đem thức ăn và rượu ngon lên.

Sau khi rót rượu, Phó lão đại nâng ly uống với Hoắc Hoành.

Hoắc Hoành chỉ nhấp môi, Phó lão đại thì thoải mái hơn nhiều, hắn uống một ngụm lớn, không hề do dự chút nào.

Hai người nói chuyện một lúc, sau ba tuần rượu, cuối cùng Phó lão đại cũng nói đến chủ đề chính.

Hắn dựa vào ghế, rung chân, hỏi: “Lần này coi như Nhị thiếu đã vượt qua mối nguy rồi à?”

“Đúng vậy, coi như là bình an vượt qua.” Hoắc Hoành lắc ly rượu, bình tĩnh đáp.

Phó lão đại vừa nghe thấy thế, lập tức ngồi thẳng lên, “Vậy thì tốt, tôi từ trước đến giờ chất phác thẳng thắn, có lời gì cũng không thích vòng qua vòng lại. Lúc đầu cậu dặn đi dặn lại nhờ tôi giúp, tôi nể tình chúng ta vượt qua sống chết hồi đó, mới gánh áp lực lớn như thế cược với cậu một trận. Bây giờ chỗ ngồi của cậu vững rồi, đã nắm toàn bộ Hoắc thị, vậy có phải cũng nên thực hiện lời hứa của cậu với tôi rồi không?”

“Đương nhiên, hồi đó nếu không nhờ Phó lão đại giúp đỡ thì cũng sẽ không có Hoắc Hoành tôi bây giờ, 10% tôi đã hứa với anh, có thể thực hiện.”

“Không, tôi muốn thêm 10% nữa.”

Hoắc Hoành dừng động tác xoay ly lại, “Bây giờ anh muốn 20% à?”

“Đúng thế, tôi muốn 20%.” Phó lão đại nói rất chắc chắn.

Hoắc Hoành lập tức đặt ly rượu xuống, để hai tay trước bụng, vẻ mặt dửng dưng, “Tôi có thể hỏi nguyên nhân không?”

Phó lão đại nói như chuyện đương nhiên: “Các anh em của tôi vì kho vũ khí đạn dược của Nhị thiếu mà làm việc không quản ngày đêm, thật sự là quá cực khổ. Hơn nữa nhiều ngày như vậy đều không ra ngoài kiếm ăn, lại thêm trời lạnh thế này, thế nào Nhị thiếu cũng phải cho chút tiền mua quần áo chứ.”

Nhiếp Nhiên nghe mà cạn lời.

Đám người này đúng là đáng mặt cướp biển, ngay cả nói chuyện và suy nghĩ cũng đều theo logic cướp bóc.

Bọn chúng không đi ra ngoài cướp bóc thì liên quan gì đến Hoắc Hoành?

Hoắc Hoành chỉ trả tiền để bọn chúng làm việc, bây giờ bọn chúng lại muốn tăng giá tại chỗ.

Đây rõ ràng là mặc cả.

Hoắc Hoành cười nói: “Không đi ra ngoài kiếm ăn? Không thể nào, nhìn những đĩa đồ ăn này tinh xảo đến vậy, không giống đồ của Phó lão đại nhỉ? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì giá trị của nó không chỉ bằng một bữa cơm này của anh đâu.”

“Mấy cái đĩa nát này đáng tiền như vậy à?” Rõ ràng Phó lão đại bị lời của Hoắc Hoành làm kinh động, lập tức đứng lên nói với mấy tên bên cạnh: “Chúng ta cướp được tổng cộng bao nhiêu đĩa từ cái thuyền kia? Đừng có để cho đám ngu xuẩn kia đập mất!”

Gã bên cạnh vội vàng kéo Phó lão đại, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa.

Nhưng Phó lão đại lại không hiểu ý, gào lên, “Mày đẩy tao làm gì, tao bảo mày mau đi tìm những cái đĩa kia đi!”

“Lão đại!” Tên thuộc hạ kia lập tức khẽ gọi một tiếng, sau đó thấp giọng nói bên tai hắn: “Anh bị lộ rồi!”

Chương 1483.4LẬT LỌNG, CỐ Ý NÂNG GIÁ?

Phó lão đại lập tức tỉnh táo, sau khi nhìn thấy ánh mắt Hoắc Hoành, hắn trở nên lúng túng, “Khụ khụ khụ... chuyện đó... chuyện đó thật ra là... thật ra cũng là vô tình gặp phải, vô tình thôi...”

Hắn nói xong, sau đó cảm thấy không đúng, dựng chân mày lên, “Nhị thiếu, cậu đúng là không thật thà! Sao có thể lừa tôi như vậy!”

“Thật ra thì tiền mua quần áo... cũng không phải là không thể...”

Phó lão đại nghe thấy anh đồng ý với mình, lúc này vẻ mặt mới dãn ra đôi chút.

“Phó lão đại dẫn dắt các anh em làm việc cho Hoắc thị, Hoắc Hoành tôi ghi nhớ trong lòng. Thế này đi, sau này chỉ cần kho vũ khí đạn dược còn, năm nào tôi cũng sẽ gửi cho các anh một khoản, bảo đảm chi tiêu hằng ngày cho mọi người. Còn đồ mọi người cướp được là của mọi người, tôi không quan tâm, được chứ?”

Hoắc Hoành không hề nhắc đến 10% kia, chỉ là nói cho bọn chúng tiền chi tiêu hằng ngày, Phó lão đại suy nghĩ một lát, nhìn người bên cạnh, “Chuyện này...”

Dễ thấy lần này Phó lão đại đột nhiên có suy nghĩ muốn 10% kia là do người bên cạnh bày mưu tính kế cho hắn.

Hoắc Hoành lập tức chặn đứng trao đổi giữa Phó lão đại và tên kia, “Phó lão đại, kho vũ khí đạn dược này sẽ không xây dựng mãi, thế nào cũng có lúc kết thúc, thời gian tiếp theo mọi người chỉ cần tìm người trông coi là được, sẽ không ảnh hưởng mọi người làm bá vương trên biển. Anh nghĩ mà xem, chi tiêu cuộc sống hằng ngày do tôi lo, mọi người có 30% kho vũ khí đạn dược cùng với thu nhập trên biển, sẽ là bao nhiêu tiền.”

Phó lão đại lập tức hướng sự chú ý lên Hoắc Hoành.

Cẩn thận suy nghĩ, hắn lại cảm thấy đây hình như là một khoản thu nhập vô cùng khả quan.

Hoắc Hoành sẽ lo cho mấy trăm anh em bọn chúng, giải quyết được vấn đề ấm no của bọn chúng, tiền còn lại đều có thể để ra.

Nếu như tính như vậy, bọn chúng dựa vào kho vũ khí đạn dược này là cả đời không cần lo ăn mặc.

Hắn càng nghĩ càng thấy mừng trong lòng, đắm chìm trong phấn khởi không thoát ra được.

Hoắc Hoành thấy vẻ mặt hắn thì biết là thành công rồi, nhưng vẫn lạnh mặt, trầm giọng nói: “Phó lão đại, đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi.”

Phó lão đại lập tức hoàn hồn lại, vội vàng nói: “Được! Vậy cứ quyết định thế đi!”

Hắn vội vàng hô lên, sợ bỏ lỡ cơ hội lần này, nâng ly muốn uống cạn rượu với anh.

Gã bên cạnh thì rất sốt ruột, đang muốn kéo áo Phó lão đại thì thấy Nhiếp Nhiên quét mắt qua khiến gã ngẩn ra tại chỗ, quên cả đi ngăn cản Phó lão đại.

Đợi đến khi gã hoàn hồn lại, nhớ ra đây là địa bàn của bọn chúng, sao phải sợ một cô gái, thì Phó lão đại và Hoắc Hoành đã thỏa thuận xong rồi.

Gã đành ỉu xìu đứng im ở đó.

Nhiếp Nhiên nhếch mép cười, hài lòng.


Đương nhiên cô biết tại sao người này muốn kéo áo Phó lão đại.


Bởi vì 10% của kho vũ khí đạn dược và khoản tiền gửi hằng năm căn bản không thể như nhau.


Phó lão đại này ngốc như heo, lại chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt, không khác chú Sáu của Hoắc Hoành. Nguồn:


“Nhưng tôi có một điều kiện!” Đúng lúc này, Hoắc Hoành lại nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK