“Thế nào, điều tra sao rồi?” Hắn trầm giọng hỏi.
Một tên thuộc hạ đứng ở bên cạnh sofa cung kính cúi đầu, báo toàn bộ tin tức mình thu được mấy ngày qua cho hắn nghe.
“Người của chúng ta tra được Nhị thiếu rời đi vào buổi sáng ngày thứ ba, sau đó đến một trang viên của Hoắc thị, nói là nghỉ ngơi trên danh nghĩa.”
Vậy tức là thực chất không phải như vậy?
Đạt Khôn rít một hơi thuốc, vẻ mặt không thay đổi tiếp tục hỏi: “Vậy tình hình thật là gì?”
“Theo những gì chúng ta thu được, Nhị thiếu thực sự chưa cai nghiện ma túy, hơn nữa bị bọn họ phát hiện ngay trước mặt mọi người, vì thế mới đưa anh ta đến vùng ngoại thành xa xôi tiến hành cưỡng chế cai nghiện.”
Đạt Khôn nghe đến chỗ này thì cười lạnh.
Quả nhiên là chưa cai nghiện ma túy.
“Hoắc lão gia đúng là ác, lại nỡ ném hắn đến nơi xa như vậy.”
Nói dễ nghe là cai nghiện, nhưng rõ ràng chính là trực tiếp nhốt ở trong trang viên, đề phòng vụ tai tiếng này truyền ra ngoài.
Đạt Khôn tựa vào sofa, vẻ mặt khó đoán.
Một lúc sau hắn mới nói: “Tìm một người đi xem xem, là thật sự cưỡng chế cai nghiện, hay chỉ là đang diễn trò.”
Hắn không quên Lâu Á đã từng nói, theo liều lượng tiêm bình thường cùng với mức nghiện nhẹ của anh ta, khoảng thời gian này cơ bản đã khỏi rồi, không thể nào vẫn còn phát tác cơn nghiện.
Nhưng bây giờ anh ta lại không chỉ phát tác mà còn bị người khác phát hiện ra.
Phải biết rằng Hoắc Hoành nổi tiếng là người làm việc thận trọng, hơn nữa lòng dạ lại thâm sâu, nếu không thì sẽ không thể lật đổ Hoắc Mân đang ngồi trên “ngôi vị thái tử” xuống.
Cho nên hắn vẫn phải cẩn thận xác nhận mấy lần mới được, tránh đến lúc đó bị cuốn vào chiến tranh của hai anh em bọn họ, thành vật hy sinh.
“Vâng, em sẽ lập tức sắp xếp.” Người kia đáp, sau đó rời khỏi phòng.
Lúc mở cửa phòng, Lâu Á ngoài cửa cũng vừa vặn đi vào.
Cô ta đóng cửa lại, đi tới trước mặt Đạt Khôn, “Khôn lão đại, Tam thiếu đến rồi, đang đợi ở ngoài cửa.”
“Nói với hắn là tôi bị bệnh, đề phòng truyền nhiễm, bảo hắn hai ngày nữa hãy tới.” Đạt Khôn dửng dưng nói.
Lâu Á hợp tác với Đạt Khôn nhiều năm như vậy, suy nghĩ của hắn thế nào ít nhiều cô ta vẫn biết, mà hắn từ chối Tam thiếu hết lần này đến lần khác, ý trong đó rất rõ ràng.
Vẻ mặt cô ta trở nên nghiêm túc: “Anh thật sự muốn được ăn cả ngã về không, đặt cơ hội lên Nhị thiếu à?”
Đạt Khôn liếc nhìn cô ta, mang ý cảnh cáo: “Lâu Á, tôi không thích bị ai chất vấn.”
Nếu như trước kia Lâu Á nghe thấy hắn nói câu này thì nhất định sẽ không tiếp tục hỏi nữa, nhưng lần này liên quan đến hợp tác sản phẩm mới nhất của cô ta, cho nên cô ta nhất định phải vì sản phẩm của mình mà sát sao đến cùng.
“Nhưng anh không cần tài nguyên tốt của Tam thiếu mà lại muốn Nhị thiếu đã bị Hoắc thị gạch tên, điều này tôi thực sự không thể hiểu được.” Cô ta cố chịu nguy hiểm và cảm giác sợ hãi trong lòng, nói tiếp.
“Tôi không cần cô hiểu, cô chỉ cần nghe lời tôi, phục tùng tôi là được rồi.” Đạt Khôn chuyển tầm mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giọng nói mơ hồ thoáng lạnh lùng.
“Nhưng mà...”
Chương 1461.2HOẮC HOÀNH LÀ MỘT CHƯỚNG NGẠI VẬT
Lâu Á còn chưa nói xong thì Đạt Khôn đã ném ánh mắt u ám đến khiến cô ta run lên.
Cô ta do dự mấy giây, cuối cùng vẫn chịu áp lực to lớn kia, cắn răng nói: “Nhưng tôi không phải là thuộc hạ của anh, giữa tôi và anh là quan hệ hợp tác.”
Đạt Khôn đứng lên khỏi sofa, chậm rãi bước tới trước mặt cô ta, “Quan hệ hợp tác? Không phải cô vẫn đắm chìm trong thời đại của Ba Luân đấy chứ? Cảm thấy cô chế tạo ra những thứ đó cho tôi, nên tôi phải coi cô như thượng khách?”
Cứ nói một chữ hắn lại ép sát Lâu Á thêm một bước. Ngữ khí dọa người đó khiến vẻ mặt Lâu Á trở nên căng thẳng.
“Tên Ba Luân ngu xuẩn kia không phải là tôi, cho nên đừng có áp đặt suy nghĩ của hắn lên tôi!”
Ba Luân là lão đại trước của Đạt Khôn, so với Đạt Khôn mà nói, hắn là một người lãnh đạo rất bảo thủ. Hắn khá an phận trong lãnh địa của mình, cũng rất tôn trọng Lâu Á, chưa bao giờ coi cô ta là thuộc hạ mà là người hợp tác. Hắn cảm thấy không có thuốc của hai anh em Lâu Á thì sẽ không thể có bọn họ ngày hôm nay.
Sau đó trong một lần bắn nhau, hắn vì bảo vệ một người anh em của mình mà bị bắn chết.
Sau đó Đạt Khôn mới lên chức.
Đạt Khôn là kẻ điên, cách làm việc của hắn hoàn toàn ngược lại với Ba Luân, hắn làm việc từ trước đến giờ không tính đến hậu quả.
Đương nhiên, làm như vậy cũng có chỗ tốt.
Đó chính là hắn ham quyền máu chiến, trong ba năm ngắn ngủi đã mở rộng lãnh thổ Ba Luân không dám mở rộng ra không chỉ gấp ba lần, khiến tiền thù lao của các anh em tăng gấp đôi.
Bây giờ hắn càng không thỏa mãn, muốn vươn tay đến thành phố A để kiếm khoản tiền lớn.
Trước đó Lâu Á vẫn cho là Đạt Khôn bắt chước theo cách nghĩ của Ba Luân, coi mình là bạn hợp tác. Nhưng bây giờ cô ta mới biết, hóa ra không phải thế.
“Còn nữa, trên thế giới này còn nhiều người muốn làm ma túy cho tôi lắm. Cô không làm thì vẫn có người khác, cho nên đừng quá coi trọng mình, hiểu chưa?” Đạt Khôn nắm lấy cằm cô ta, cười lạnh cảnh cáo, “Tôi làm việc, vẫn chưa tới lượt cô khoa tay múa chân đâu.”
Nói rồi hắn buông tay ra, lạnh giọng quát, “Ra ngoài!”
Lâu Á sợ mất mật, chân mềm nhũn, lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
Ra đến bên ngoài, cô ta lập tức thở phào nhẹ nhõm. Một phút sau, cô ta mới bình tĩnh lại.
Cô ta không hiểu Đạt Khôn làm như vậy là vì điều gì, rõ ràng cơ hội hợp tác với Tam thiếu đang ở trước mắt, nhưng hắn một mực từ chối mà một lòng chỉ muốn Nhị thiếu.
Lâu Á cảm thấy hắn hoàn toàn lỡ mất cơ hội rồi.
Vì vậy cô ta khôi phục lại tâm trạng, đi tới phòng khách, sau khi nhìn thấy Hoắc Chử ngồi ở trên sofa, cô ta nói thằng: “Xin lỗi Tam thiếu, Khôn lão đại bị bệnh rồi, mời anh hai ngày sau hãy đến.”
Hoắc Chử vốn còn đang tươi cười, nghe thấy thế lập tức khựng lại, cau mày nói: “Bị bệnh? Đang yên đang lành sao lại đột nhiên bị bệnh? Có cần tôi bảo bác sĩ tới khám cho không?”
Lâu Á lắc đầu,”Không cần, Khôn lão đại chỉ bị cảm cúm bình thường thôi. Anh ấy đã ngủ rồi, xin Tam thiếu về cho.”
Nói rồi cô ta đi ra ngoài hành lang.
Lúc đi ngang qua Hoắc Chử, cô ta im lặng dừng lại một giây.
Chương 1461.3HOẮC HOÀNH LÀ MỘT CHƯỚNG NGẠI VẬT
Hoắc Chử hơi nhướng mày, sau khi nhìn cô ta đi ra ngoài, lại nhìn cánh cửa đóng kín, cuối cùng đi ra theo.
“Cô Lâu Á, nếu Khôn lão đại đang nghỉ ngơi thì hay là cô dành chút thời gian uống với tôi một tách cà phê, được chứ?” Hoắc Chử đi tới trước mặt cô ta, tươi cười mời mọc.
Lâu Á dừng bước, “Anh mời tôi uống cà phê? Tam thiếu, tôi không phải là những cô gái anh có thể dễ dàng theo đuổi đâu.”
“Cô Lâu Á thật thích nói đùa, sao bọn họ có thể so sánh với cô được?” Hoắc Chử cố ý lấy lòng, cho dù là cô gái nào cũng rất dễ bị gục ngã.
“Không biết tôi có thể có được sự vinh hạnh này không?” Hắn nháy mắt với Lâu Á, giơ tay ra mời.
Dáng vẻ trịnh trọng này khiến Lâu Á không thể từ chối, “Nếu Tam thiếu đã thịnh tình mời như vậy, thế thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh.”
“Khách sáo, khách sáo rồi!” Hoắc Chử cười lễ độ.
Sau đó hai người đi lên quán cà phê trên tầng.
Bọn họ ngồi ở trong phòng VIP, nhân viên phục vụ nhanh chóng cầm menu đến, hỏi hai người bọn họ muốn uống gì.
Hoắc Chử hoàn toàn phát huy phong cách lịch thiệp, đưa menu cho Lâu Á, “Cô chọn đồ trước đi.”
Nhưng Lâu Á không lật xem mà nói thẳng: “Cho tôi một tách cà phê là được rồi.”
Nhân viên phục vụ kia rất khó xử cau mày lại, “Chuyện này...”
“Hai tách cà phê Blue Mountain, cảm ơn.” Hoắc Chử rất kịp thời giải vây.
Nhân viên phục vụ nghe thấy thế mới cười rời đi. Bên trong phòng VIP lập tức chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Mấy ngày nay ở đây, không biết cô Lâu Á sống có thoải mái không?” Hoắc Chử mở lời trước.
Vẻ mặt Lâu Á hờ hững, “Tam thiếu nên hỏi Khôn lão đại mới đúng, chỉ cần Khôn lão đại thoải mái là đủ rồi.”
Hoắc Chử phát huy hoàn toàn những thủ đoạn tán gái ở nước ngoài hồi đó, cười anh tuấn, “Đâu thể nói như vậy được, cô Lâu Á có thể đi theo Khôn lão đại tới đây, chứng minh cô là người vô cùng quan trọng trong lòng Khôn lão đại. Vậy đối với tôi mà nói, cô cũng là người rất quan trọng.”
Lâu Á cúi đầu, giọng không có chút dao động nào, dường như không bị lời hắn nói đánh động, “Tôi chỉ là một thuộc hạ mà thôi.”
Hoắc Chử vẫn muốn nói gì đó nhưng lúc này nhân viên phục vụ vừa vặn bê cà phê vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Đến khi nhân viên phục vụ rời đi, Hoắc Chử mới tiếp tục nói: “Xem ra cô Lâu Á còn là một người rất khiêm tốn nữa.”
Lâu Á dùng cái thìa nhẹ nhàng khuấy cà phê, mùi hương cà phê bay vào mũi, cô ta nói thẳng: “Tam thiếu gọi tôi qua đây rốt cuộc có chuyện gì?”
Lần này Hoắc Chử lấy được quyền chủ động, mỉm cười hỏi ngược lại: “Không phải là trong lòng cô Lâu Á biết rõ rồi sao?”
Lâu Á thấy hắn vẫn tiếp tục vòng vo với mình như vậy, cô ta đột nhiên cảm thấy mình giấu Đạt Khôn ra ngoài gặp riêng Hoắc Chử không phải là một ý hay.
“Xin lỗi, tôi không biết.” Lâu Á quyết định thử một lần nữa, nếu như lần này vẫn không được thì cô ta sẽ từ bỏ, “Hy vọng Tam thiếu có thể nói rõ hơn.”
Hoắc Chử khẽ nhấp một ngụm cà phê, sau đó mới thong thả nói: “Sao có thể? Cô Lâu Á có thể ở bên cạnh Khôn lão đại nhiều năm như vậy, nhất định là một người có thông minh lanh lợi, tôi tin cô nhất định hiểu ý nghĩa của cốc cà phê này.”
Lâu Á do dự một lát, cuối cùng mới nói: “Anh muốn biết cái gì?”
“Rốt cuộc bây giờ Khôn lão đại đang nghĩ gì?” Hoắc Chử đặt cà phê xuống, vào lúc này nụ cười anh tuấn đã biến mất.
“Tam thiếu nói tôi biết rõ trong lòng, tôi thấy người biết rõ trong lòng còn hỏi chính là Tam thiếu mới đúng.” Lâu Á đột nhiên cười rồi uống một ngụm cà phê nhỏ.
Lần này vẻ mặt Hoắc Chử trở nên vô cùng nghiêm túc, “Cô nói là anh ta vẫn ôm hy vọng với Hoắc Hoành à?”
Lâu Á không phản bác mà chỉ thong dong uống cà phê.
Chương 1461.4HOẮC HOÀNH LÀ MỘT CHƯỚNG NGẠI VẬT
Hoắc Chử thấy cô ta ngầm thừa nhận như vậy, tức giận đặt mạnh tách cà phê trên tay xuống bàn.
“Thế này không phải quá buồn cười sao? Anh ta đã không còn ở Hoắc thị nữa rồi, bây giờ toàn bộ Hoắc thị đều do tôi định đoạt, tại sao Khôn lão đại vẫn ôm hy vọng với anh ta?”
Hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Đạt Khôn đang kiên trì cái gì?
Hoắc Hoành bây giờ nói khó nghe chính là một kẻ bỏ đi, đừng nói Hoắc thị, ngay cả cửa nhà họ Hoắc cũng không có tư cách vào!
Tại sao hắn vẫn muốn lựa chọn Hoắc Hoành?
Chẳng lẽ vì cái gọi là chữ tín của thương nhân à?
Vớ vẩn, người làm ăn phi pháp như bọn họ từ trước đến giờ chỉ nói tiền không nói tình!
Lâu Á nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn, cũng đặt cà phê xuống, “Tại sao Khôn lão đại lại ôm hy vọng lớn với Nhị thiếu như vậy? Tôi nghĩ là vì anh ấy tin tưởng năng lực của Nhị thiếu hơn.”
“Cô nói là anh ta không tin tưởng tôi?” Sắc mặt Hoắc Chử sa sầm cực độ,.
“Anh ấy có tin anh hay không tôi không biết, nhưng tôi biết một điều. Chỉ cần Nhị thiếu còn, Tam thiếu muốn lấy lô hàng này sẽ cần thời gian rất dài.” Câu nói cuối cùng của Lâu Á rất ý tứ.
Cô ta tin tưởng mình đã nói vô cùng rõ ràng rồi.
Quả nhiên, Hoắc Chử cau chặt mày lại, “Cô nói là Hoắc Hoành sẽ là chướng ngại vật giữa tôi và Khôn lão đại à?”
“Chuyện đến đây thôi, tiếp theo tôi và Tam thiếu cũng không còn gì để nói nữa rồi.” Lâu Á cảm thấy mình đã đạt được mục đích, cô ta đứng lên muốn đi ra khỏi phòng.
Nhưng đúng lúc cô ta vừa đặt tay lên tay nắm cửa lạnh lẽo thì giọng nói lạnh lùng của Hoắc Chử truyền đến, “Tôi có thể cho là cô đứng về phía tôi không?”
Lâu Á nhìn hắn, nghiêm túc trả lời: “Tôi chỉ muốn có thể thuận lợi tiến hành lần hợp tác này thôi, không đứng về bên nào cả.”
Đối phương rốt cuộc là Hoắc Chử hay là Hoắc Hoành, cô ta đều không quan tâm.
Thứ cô ta quan tâm là lần hợp tác này ma túy cô ta làm ra có được đám người kia thích không.
Bây giờ Nhị thiếu thất thế, không có năng lực nữa rồi, vậy thì hợp tác với Tam thiếu, chuyện này đối với cô mà nói là quá đương nhiên.
Hoắc Chử cười rạng rỡ, càng nhiều người bên cạnh Đạt Khôn đứng về phía hắn thì càng dễ thuận lợi.
“Thì ra là thế, tôi hiểu rồi. Nếu như lần hợp tác này có thể thuận lợi hoàn thành, đến lúc đó tôi sẽ có một khoản phí tạ ơn cho cô Lâu Á, coi như là cảm ơn cô Lâu Á có thể vui lòng uống với tôi một tách cà phê.”
Lâu Á khẽ gật đầu, “Tam thiếu khách sáo rồi, tôi cũng hy vọng lần hợp tác này có thể thuận lợi hoàn thành.”
Hoắc Chử giơ tách cà phê trên bàn lên, “Cảm ơn lời chúc của cô.”
Sau đó, Lâu Á mở cửa rời khỏi phòng, để lại một mình Hoắc Chử trong đó.
Hai tách cà phê nằm yên trên bàn, hơi nóng chậm rãi bay lên.
Hắn ngồi im ở đó, sắc mặt đã khôi phục thành vẻ lạnh lùng hung ác như vừa rồi.
Hắn tưởng là chỉ cần đuổi Hoắc Hoành ra ngoài thì Hoắc thị sẽ là của hắn. Nhưng không ngờ năng lực của Hoắc Hoành lại sâu như vậy.
Nghĩ tới đây, đáy mắt hắn lóe lên lạnh lẽo.
Hợp tác?
Ha!
Nếu Lâu Á đã nói Hoắc Hoành là chướng ngại vật của mình, vậy thì tốt thôi, đi thêm một bước nữa, phiền toái một chút, trực tiếp nghiền nát dọn dẹp sạch cái chướng ngại vật này đi.
Đến khi đó hắn không tin Đạt Khôn vẫn kiên trì muốn hợp tác với Hoắc Hoành nữa.
Chỉ sợ đến cuối cùng hắn sẽ phải quỳ xuống xin hợp tác với mình thôi.
Cứ nghĩ tới cảnh tượng đó, Hoắc Chử lại không nhịn được cười chế giễu.
Đạt Khôn, anh nhất định sẽ hối hận, nhất định!
Chẳng biết từ lúc nào, cà phê trong ly đã nguội dần.
Đột nhiên điện thoại trong túi hắn rung lên, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Đó là điện thoại cá nhân của hắn.
Gần như sẽ không có ai gọi điện thoại cho hắn trong khoảng thời gian này.
Hắn ấn nút nghe, bình thản hỏi, “Chuyện gì?”
Không biết người ở đầu kia nói cái gì mà sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, “Anh nói cái gì?!”