Khi tất cả mọi người chạy xong toàn bộ hành trình đứng ở đỉnh núi nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng những người lớp khác đứng ở cách đó không xa bàn bạc về chuyện Nghiêm Hoài Vũ ngất giữa đường.
“Nghe người phía sau nói, vừa rồi lúc đang sát hạch, Nghiêm Hoài Vũ của lớp 6 ngất tại chỗ.” Một người lớp 1 thấp giọng nói.
“Ngất? Không phải chứ, đang yên đang lành sao lại ngất?” Nghe được tiếng xì xào bàn tán kia, một người lập tức nâng cao giọng hỏi.
Giọng nói kia không bình thản giống những người vừa rồi mà mang chút khẩn trương và lo lắng.
Lo lắng?
Điều này làm cho Nhiếp Nhiên rất tò mò, bây giờ ở lớp 1 còn có ai lo lắng cho Nghiêm Hoài Vũ?
Cô quay đầu lại, liếc lớp 1 ở phía xa.
Tôn Hạo!
Chính là người bị Nghiêm Hoài Vũ gọi là Chuột đó.
Hình như cô nhớ mỗi lần Tôn Hạo đó và Nghiêm Hoài Vũ chạm mặt nhau là lại cãi nhau, nói đủ lời cay độc. Sao bây giờ vừa nghe thấy Nghiêm Hoài Vũ ngất, anh ta lại lo lắng ra mặt thế?
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ túm lấy người lính kia hỏi thăm của anh ta, xem ra lại giống với Hà Giai Ngọc, chỉ ác miệng thôi.
Một đám người xì xào bàn tán cuối cùng truyền vào tai Hà Giai Ngọc khiến cô ta lo lắng.
Cô ta nghe lời thấy đám người kia nói, không nhịn được đến gần bên cạnh Nhiếp Nhiên hỏi: “Chị Nhiên, Nghiêm Hoài Vũ sẽ không sao chứ?”
Nhiếp Nhiên còn chưa thu hồi ánh mắt đã nói theo bản năng: “Tôi không phải bác sĩ, tôi không thể trả lời vấn đề này.”
Nhưng lúc cô nhìn về phía Hà Giai Ngọc thì cô ta đang cúi thấp đầu, vẻ mặt hoang mang.