Mẹ Mã Tường chẳng hề cảm thấy được an ủi bởi lời nói của cô nàng, bà còn thở dài thườn thượt, “Không thể nói thế được, người ta có câu ‘rồng có mạnh cũng không đè chết được rắn ở địa phương’. Bọn chúng đông lắm, cho dù các cháu có thể đánh nhau nhưng dù sao thì người cũng ít, lực cũng mỏng.”
Nói đến mức kích động, mẹ Mã Tường bắt đầu ho khù khụ.
Mã Tường vỗ lưng bà giúp thuận khí rồi khuyên nhủ: “Được rồi mẹ, con đã bảo chuyện này con sẽ giải quyết, mẹ đừng lo lắng nữa, chúng ta về nhà thôi.”
“Đúng thế dì à, chuyện này dì đừng nghĩ nữa, chúng cháu đưa dì về.” Hà Giai Ngọc mềm giọng khuyên nhủ.
Kiều Duy và Thi Sảnh cầm thuốc giúp mẹ Mã Tường, Hà Giai Ngọc và Lý Kiêu ra vẫy hai chiếc taxi, mọi người lên đường về nhà.
Sau khi về tới nhà, Mã Tường thu xếp ổn thỏa cho mẹ, thấy bà đã ngủ say rồi, anh ta mới ra khỏi phòng.
“Cảm ơn các cậu. Giờ mẹ tôi đã không sao nữa rồi, các cậu mau về đi.”
Nghiêm Hoài Vũ vẫn không từ bỏ ý định, vội vàng chắn trước mặt anh ta, “Mã Tường, chúng ta nói chuyện được không?”
“Chuyện đã thế rồi, không có gì cần nói nữa cả.”
“Tôi chỉ hôn mê có mấy ngày thôi mà, chẳng phải mọi chuyện vẫn rất tốt hay sao?”
Mã Tường chau mày, vẻ mặt hiếm khi nào nghiêm túc và đau thương như thế: “Tốt ư? Từ ngày tôi sợ súng, có ngày nào là cậu được tốt lành đâu? Bị bắt rời khỏi lớp 1 không những bị chặt đứt tiền đồ, bây giờ lại còn vì tôi mà cũng trở nên tàn tạ thế này!”
“Vớ vẩn! Là vì tôi nên cậu mới trở nên sợ súng! Là vì cậu chắn súng cho tôi nên mới trở nên thế này!”
“Nếu không phải do năng lực tâm lý của tôi kém thì sao tôi có thể sợ chứ? Nói đến cùng thì vấn đề vẫn là do tôi thôi.”
“Không đúng, sao lại là do cậu được chứ...”
Nghiêm Hoài Vũ cau mày, vẫn muốn tiếp tục tranh luận nhưng đã bị Nhiếp Nhiên ngắt lời: “Dựa vào tình hình hiện tại, ngày mai đám người kia chắc chắn còn quay lại đông hơn, đến lúc đó anh định giải quyết thế nào? Dẫn mẹ anh trốn đi hay tạm lánh mặt hả?”
Mã Tường cụp mắt, im lặng. Hiển nhiên, bản thân anh ta cũng không biết phải làm gì tiếp bây giờ.
Trốn ư? Nhưng bọn họ có thể trốn đi đâu đây?
Không có tiền thì không thể trốn đi xa được.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta im lặng thì tiếp tục nói: “Tôi biết anh rời khỏi quân đội là vì áy náy với Nghiêm Hoài Vũ, cảm thấy bệnh tình của mình liên lụy tới anh ta, cũng biết anh lo lắng cho mẹ anh, không muốn để dì ấy phải một mình đối mặt với tình hình hiện tại. Hay là chúng tôi giúp anh giải quyết đám du côn kia, rồi anh theo chúng tôi quay về quân ngũ, được chứ?”
Nhưng Mã Tường vẫn lắc đầu, điều này khiến Nhiếp Nhiên nhíu mày thật chặt.
Vẫn không được ư?
“Các cậu không giải quyết được đám côn đồ kia đâu, một ngày còn chưa trả tiền thì bọn chúng sẽ còn quấy rầy mẹ tôi, tôi không đi được.”
“Chẳng phải là tiền thôi sao, tôi trả! Cậu nói xem bao nhiêu, giờ tôi sẽ lập tức bảo ba tôi chuyển tiền sang cho.” Nghiêm Hoài Vũ xuất thân là con ông cháu cha, đương nhiên nhà không thiếu thốn, nghèo khó như Mã Tường rồi.
Mã Tường ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, ủ dột đáp: “Hơn ba trăm vạn, cậu định trả thế nào?”
Nghiêm Hoài Vũ lập tức câm nín.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Anh ta là công tử nhà quyền quý nhưng nhà cũng không phải hạng tỷ phú, thương gia gì, một hai vạn còn được, chứ ba trăm vạn... đúng là con số trên trời rồi.
“Ba... ba trăm vạn? Trời ạ! Bọn chúng bị điên sao!” Hà Giai Ngọc, Thi Sảnh và Cổ Lâm nghe được con số đó thì cũng líu lưỡi, Kiều Duy cũng phải nhíu mày.
Đúng lúc mọi người đều cảm thấy chuyện này đi vào ngõ cụt thì Nhiếp Nhiên lại chỉ cười khẽ, hỏi: “Vì sao anh phải trả chứ, người nợ tiền là anh họ của anh cơ mà, không phải tìm ra anh họ của anh là được rồi sao?”
Mã Tường nhìn Nhiếp Nhiên, đáp: “Ba ngày trước, anh họ tôi đã lặn mất tăm rồi.”
Trốn mất rồi ư?
Nhiếp Nhiên khẳng định: “Chuyện này tôi đã có cách, tóm lại là tôi giúp anh tìm ra anh họ, anh sẽ theo chúng tôi về, được chứ?”
Mã Tường im lặng một lát, sau khi thấy vẻ mặt tràn trề hi vọng của đám người Nghiêm Hoài Vũ thì không đành lòng nhắc nhở, “Nhưng mà tôi đã xuất ngũ rồi.”
“Hồ sơ của anh tạm thời bị gác lại, chưa trình lên nên lúc này tạm coi như lời anh nói, đó là anh đang nghỉ phép thôi.”
Điều này khiến Mã Tường chấn động: “Chuyện này... sao có thể chứ? Nhưng nghỉ phép thì sao chứ, bệnh của tôi không ổn, quân đội vẫn không chấp nhận tôi đâu.”
Nhiếp Nhiên hơi mất kiên nhẫn nói: “Bọn họ không chữa được, không có nghĩa là tôi không chữa được. Rốt cuộc anh có nhận lời không, tôi không nhẫn nại được lâu đâu!”
Mã Tường bị cô quát như thế, sau một hồi ậm ừ mới đành gật đầu: “... Thế cũng được.”