Nguyên nhân đưa nó đi, trừ việc sợ những người đó tìm ra nó, còn có một điểm quan trọng nhất chính là bây giờ cô đang dùng mặt thật!
Trường quân đội cho trẻ em cách công ty vệ sĩ không xa, mà thằng nhóc này lại không phải là một người an phận. Ngộ nhỡ ngày nào đó nó phát hiện cô không có ở trong đơn vị mà ra vào một công ty ở đây, sau đó lại nhiều chuyện nói với Diệp Trân, không biết sẽ ầm ĩ thành ra thế nào.
Nhưng vấn đề là, Nhiếp Dập không biết những tính toán và mưu đồ trong lòng Nhiếp Nhiên, tưởng rằng cô nói như vậy là quan tâm tới sự an toàn của mình thật.
Lại thêm nhìn thấy cái khăn tay của mình quấn trên ống tay áo của cô đã sớm biến thành màu đỏ thẫm, cuối cùng nó vẫn dè dặt hỏi: “Vậy chị sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Nhiếp Nhiên lập tức ngẩn ra mấy giây.
Không phải là thằng nhóc này đang lo lắng cho cô đấy chứ?
Ha, nếu như Diệp Trân biết đứa con trai bảo bối mình nuôi lâu như vậy đang lo lắng cho kẻ địch của bà ta, không biết bà ta có tức hộc máu không nhỉ?
“Chị cũng sẽ lập tức rời khỏi đây.” Nhiếp Nhiên không có thời gian trêu nó, chỉ có thể trả lời qua loa lấy lệ, sau đó đuổi nó đi, “Em mau đi đi, không còn sớm nữa.”
Nhiếp Dập gật đầu, lại vặn vẹo ngón tay, nói: “Vậy chị... cẩn thận một chút...”
Sau đó, nó không quay đầu lại mà chạy ra ngoài, giống như có cái gì đang đuổi ở phía sau.
“Đợi đã.”
Nhiếp Nhiên ngẩn ra hai ba giây rồi lập tức gọi nó lại, sau đó đi nhanh đến trước mặt nó.
“Sao thế? Không phải đã nói xong rồi à!” Giọng nói của Nhiếp Dập vô cùng sốt ruột, nhưng ánh mắt nó lại lóe lên vẻ lúng túng xấu hổ.
Lúc này Nhiếp Nhiên không có tâm trạng đâu mà nói mấy cái này với nó, cô chỉ hỏi: “Em biết kiếm cớ thế nào cho vết thương trên mặt chưa?”
Cô sợ Nhiếp Dập nói dối không lừa được giáo viên, đến lúc đó lại càng phiền toái hơn.
Quả nhiên thằng nhóc này thật sự không phụ sự kỳ vọng của cô, lại nói: “Tôi bị ngã.”
“Nói thế sẽ không có ai tin.”
Nhiếp Nhiên thật sự phục thằng nhóc này!
Đâu có ai ngã mà trên mặt có nguyên năm dấu ngón tay!
Đúng là ngay cả lừa người khác cũng không biết.
Đồ đần!
Sau đó Nhiếp Dập suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Thế thì tôi sẽ xin nghỉ ốm?”
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn lắc đầu, “Vết thương trên mặt em quá rõ ràng, nghỉ ốm sẽ càng khiến giáo viên chú ý. Thế này đi, sau khi về em đùa dai cũng được, trút căm phẫn cũng được, nhân lúc trời còn chưa sáng tìm một người đánh một trận, sau đó nói vết thương là do đối phương đánh.”
So với giấu giấu giếm giếm, không bằng trực tiếp làm lớn chuyện lên, đến lúc đó cũng chỉ đơn thuần là chuyện đánh nhau trong trường học, mà sẽ không liên quan gì đến bắt cóc mưu sát.
Nhiếp Dập cũng cảm thấy cách đó hay, lập tức đồng ý, “Được, tôi biết rồi.”
Sau đó, Nhiếp Nhiên lại cẩn thận dặn dò mấy câu, rồi bảo nó nhanh chóng rời đi.
Đến khi cô trở lại trong xe, Cửu Miêu nhanh chóng khởi động xe.
Chiếc xe lao nhanh trên đường.
Nhiếp Nhiên dựa vào ghế phụ, im lặng không nói một lời.
Cửu Miêu ở bên cạnh nhìn lướt qua cái tay bị thương buông thõng của Nhiếp Nhiên, dửng dưng hỏi: “Cô làm sao thế, cần đến phòng khám tư lấy viên đạn ra không?”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn về phía trước, từ chối: “Không cần, tôi bị trầy da thôi, tìm một tiệm thuốc mua ít băng gạc, thuốc khử trùng là được rồi.”
Cửu Miêu không nói thêm gì nữa, lái xe đến một cửa hàng tiện lợi 24h, tắt máy rồi đi vào trong.
Chương 1501.2NÓI ĐI, CÔ MUỐN CÁI GÌ?
Chỉ một lát sau, cô ta đã xách một túi đồ đi ra, đưa cho Nhiếp Nhiên, “Trong này có đồ cô cần.”
Nhiếp Nhiên nhìn bên trong, có một ít mì gói, khăn giấy, bên dưới chai nước khoáng là một cuộn băng gạc cùng một chai thuốc khử trùng, và một cái kéo.
Xe lại khởi động, lái đến nơi tương đối xa rồi dừng lại.
Nhiếp Nhiên hạ cửa kính xe xuống, dùng nước giội ướt ống tay áo đã khô cứng, sau đó cởi áo khoác ra, cắt cái ống tay áo đi, rồi dùng thuốc khử trùng đổ thẳng vào vết thương.
Cơn đau âm ỉ khiến trán cô nhanh chóng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô nghiến răng, động tác mạnh hơn mấy phần, thuần thục lưu loát, chẳng mấy chốc đã băng bó xong.
Nhiếp Nhiên trầy trật dựa vào ghế, thở phào một hơi, sau một lúc cô mới lạnh lùng nói: “Nói đi, cô muốn cái gì?”
Cửu Miêu khẽ cau mày, “Tôi không muốn bất cứ cái gì cả.”
“Nếu cô không muốn gì, vậy tôi chỉ có thể giết cô.”
Cửu Miêu đang muốn khởi động xe thì khựng lại, bởi vì cô ta cảm thấy một khẩu súng lạnh như băng dí vào eo mình.
Cô ta quay đầu sang, bình tĩnh nhìn Nhiếp Nhiên, “Tôi chỉ là vì đứa bé kia mà thôi. Bởi vì tôi đã từng cứu nó một lần, cho nên tôi không muốn nó chết.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, không nói gì, nhìn cô ta, dường như là đang suy nghĩ tính chân thực trong lời nói của cô ta.
“Cô không có gì phải sợ cả, nếu tôi đã tham gia vào lần hành động cứu người này, tôi cũng sẽ không dùng cái này để uy hiếp cô, trừ khi tôi muốn lấy mạng đổi mạng với cô.”
Dường như là bị lý do của cô ta thuyết phục, Nhiếp Nhiên xoay cổ tay, lập tức thu khẩu súng về bên hông, phân phó, “Lái xe, đưa tôi về công ty.”
Lúc này Cửu Miêu mới khởi động xe, lái về phía công ty vệ sĩ.
Trên đường đi hai người yên lặng không nói gì.
Đêm càng lúc càng tối đen.
Chiếc xe lao vùn vụt trên con đường trống trải.
Cả con đường, Nhiếp Nhiên vùi người trên ghế nghỉ ngơi, cho đến khi sắp lái vào công ty vệ sĩ, đi qua cổng được nhân viên bảo vệ xác nhận cho qua, thuận lợi dừng lại dưới chân tòa ký túc xá, cô mới từ từ mở mắt ra.
Trong công ty yên tĩnh không một tiếng động.
Nhiếp Nhiên nhìn bên ngoài kính chắn gió, quay đầu qua lạnh lùng nhắc nhở Cửu Miêu, “Nhớ những gì hôm nay cô nói.”
Sau đó cô đẩy cửa xe ra, đi thẳng vào trong ký túc xá.
Lúc này cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên đi từng bước lên tầng, sau khi xác định ký hiệu ở cửa phòng mình không bị động vào, cô mới vặn khóa cửa đi vào trong.
Bật đèn lên, cô mệt mỏi ngã xuống sofa nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó mới lấy điện thoại ra bấm số điện thoại duy nhất trong đó.
Không biết làm sao mà điện thoại vang lên rất lâu.
Khoảng thời gian trước, bình thường điện thoại vang lên mấy tiếng là Hoắc Hoành sẽ nghe ngay.
Nhưng hôm nay lại vang lên mười mấy tiếng vẫn không có ai nghe.
Nhiếp Nhiên đoán anh bận, đành cúp điện thoại.
Sau khoảng mười phút, điện thoại rung lên.
Nhiếp Nhiên liếc nhìn màn hình, là điện thoại của Hoắc Hoành, cô liền bắt máy.
Âm thanh quen thuộc vang lên bên đầu kia điện thoại, “Sao thế, muộn vậy rồi còn chưa ngủ?”
“Nói chuyện có tiện không?”
Tiếng cười trầm thấp của Hoắc Hoành truyền tới, “Em gọi điện thoại đương nhiên là tiện rồi.”
Chương 1501.3NÓI ĐI, CÔ MUỐN CÁI GÌ?
Nhưng trên thực tế, lúc này anh sắp phải ra ngoài bàn chuyện hợp tác thu mua vũ khí đạn dược trong nửa năm tới với đám người mà Hoắc Khải Lãng chỉ định rồi.
Nhưng hiếm khi lắm cô chủ động gọi điện thoại, nên anh phải đuổi đám thuộc hạ kia đi, kéo dài thời gian ngồi ở trong phòng nói chuyện với cô.
Nhiếp Nhiên day trán, nghiêng người ngả vào ghế, dừng lại mấy giây mới lên tiếng: “Ở Cục Cảnh sát có người của anh chứ?”
Hoắc Hoành hình như không hề vì lời cô nói mà bị chấn động, vẫn bình tĩnh hỏi: “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì à?”
Nhiếp Nhiên không nói một câu, Hoắc Hoành ở bên kia điện thoại cũng không giục, cứ yên lặng chờ cô.
Hai người nhẹ nhàng hít thở ở hai đầu điện thoại.
Qua khoảng nửa phút, Nhiếp Nhiên mới lên tiếng: “Hình như em làm hỏng việc rồi.”
Mặc dù cô đã giảm mức nguy hại của chuyện này xuống đến mức thấp nhất, nhưng dù sao cô vẫn giết người khiến chuyện càng phức tạp hơn.
Vừa rồi cô một lòng muốn cứu Nhiếp Dập đi, muốn bảo đảm an toàn cho nó mà quên mất vấn đề này, bây giờ nghĩ lại thật là hối hận.
Đến sáng mai Nghiêm lão đại phát hiện người mình phái ra ngoài mãi không về, nhất định sẽ tiếp tục phái người đi lục soát.
Mà vừa rồi Cửu Miêu nói dân làng ở dưới núi đã bắt đầu nghi ngờ, nói không chừng sẽ đi lên xem, ngộ nhỡ phát hiện sau đó báo cảnh sát, hai bên cùng lục soát, đến lúc đó sẽ nguy mất.
Lúc cô càng nghĩ càng cảm thấy tệ hại thì nghe thấy tiếng Hoắc Hoành vang lên, “Là vì cứu đứa bé kia à?”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc hỏi: “Anh biết rồi?”
Làm sao có thể?
Chuyện này mới xảy ra chưa đến ba tiếng, trừ Cửu Miêu ra không thể có ai biết mới đúng.
Chẳng lẽ Cửu Miêu là người Hoắc Hoành phái tới giúp mình à?
Cho nên anh mới dốc hết toàn lực muốn giữ người này lại như vậy?
Cô vừa mới nghĩ thế, Hoắc Hoành bên kia đã giống như con giun trong bụng cô, còn chưa đợi cô mở miệng hỏi, đã lập tức giải thích: “Đúng là anh có để người ở bên cạnh em, nhưng tuyệt đối không phải là Cửu Miêu, mà là thân tín bên cạnh anh.”
Vừa rồi anh không nghe điện thoại chính là đang nói chuyện điện thoại với người kia.
Nhiếp Nhiên im lặng không nói gì.
Hoắc Hoành sợ cô tức giận, vì vậy lại tiếp tục nói: “Anh chỉ muốn nắm được tình hình bên đó mọi lúc cho nên mới để người ở đó, cũng thật sự là không yên tâm về em, nhưng anh không hề có ý giám thị em, em đừng nghĩ nhiều.”
Thật ra Nhiếp Nhiên không hề tức giận, Hoắc Hoành không yên tâm về cô cũng đúng. Đây là lần đầu tiên cô một mình đối mặt với những người này, anh chịu đựng lâu như vậy mới đi tới ngày hôm nay, nếu như mình làm sai cái gì mà anh không thể nắm giữ tình hình ở đây mọi lúc, vậy thì sẽ trở nên rất bị động.
“Nếu anh đã biết hết rồi, vậy thì bên Cục Cảnh sát có thể cần anh che giấu giúp em.” Nhiếp Nhiên buồn bực nói.
Hoắc Hoành thấy cô không tức giận, thầm thở phào nhẹ nhõm rồi trả lời: “Yên tâm đi, người bên Cục Cảnh sát sẽ biết phải làm thế nào.
Nhiếp Nhiên ừm một tiếng, nhưng nghe ra được tâm trạng của cô vẫn hơi tệ.
Hoắc Hoành an ủi: “Không cần quá lo lắng, anh nói rồi, tất cả đã có anh. Bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào anh cũng sẽ xử lý ổn thỏa cho em.”
Nhiếp Nhiên do dự mấy giây, cuối cùng vẫn nói: “Đứa bé kia... là con trai của ông ta...”
Hoắc Hoành từng tìm hiểu tài liệu bối cảnh của cô, cho nên cô vừa nhắc đến, anh đã hiểu, “Em trai em? Vậy cần anh phái người bảo vệ 24/24 giờ không?”
Chẳng trách… Nguồn:
Chương 1501.4NÓI ĐI, CÔ MUỐN CÁI GÌ?
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không cần đâu, em đã bảo nó về trường học rồi, hơn nữa qua hai ngày nữa em sẽ nghĩ cách để ba nó chuyển nó đến trường khác.”
“Vậy thì tốt.”
“Còn có một việc...” Nhiếp Nhiên ngập ngừng: “Cửu Miêu cũng tham gia.”
Chuyện này không thể coi thường, cô nhất định phải nói thẳng với Hoắc Hoành, chỉ có để anh hoàn toàn nắm giữ tình hình mới có cách ứng phó.
Hoắc Hoành cười, “Vậy thì càng chứng minh cô ta đứng cùng chiến tuyến với em.”
“Anh chắc chắn tài liệu của cô ta thật sự không có vấn đề gì à?” Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại.
Cô luôn cảm thấy Cửu Miêu tiếp cận mình có mục đích.
“Tài liệu của cô ta không có vấn đề, còn người có vấn đề hay không thì em giám định giúp anh đi.”
“Có phải anh có chuyện gì giấu em không?”
Hoắc Hoành không trả lời câu hỏi của cô, chỉ khẽ cười nói: “Anh sẽ tranh thủ về sớm, yên tâm đi, tất cả đều không sao.”
Sau đó, anh lại nói thêm mấy câu rồi cúp điện thoại.
Mấy ngày sau đó, Nhiếp Nhiên lấy chuyện đến tháng làm cớ, luôn nằm ở trong ký túc xá nghỉ ngơi. Triệu Tề biết được chuyện này còn cố ý bảo người ở phòng ăn nấu chút đồ bổ máu đưa qua, muốn lấy lòng cô.
Đáng tiếc bị Nhiếp Nhiên từ chối.
Cô không ăn đồ người khác bưng tới, đây là thông lệ rồi.
Cô vẫn một ngày ba bữa đúng giờ mình định ra đến phòng ăn ăn cơm, sau đó thỉnh thoảng đến phòng huấn luyện bắn, phần lớn thời gian cô vẫn ở trong phòng của mình nghỉ ngơi, hơn nữa lúc nào cũng chú ý tin tức, xem có tin tức gì liên quan tới đêm hôm đó không.
Sau ba ngày, chắc chắn chuyện này đã hoàn toàn im ắng, dây thần kinh của cô mới thả lỏng.
Sau đó nhân một ngày nắng ráo, cô tìm một trạm điện thoại tương đối yên tĩnh gọi cho Nhiếp Thành Thắng.
Chuyện Nhiếp Dập rời khỏi thành phố A nhất định phải làm sớm, nó ở lại đây thêm một ngàylà sẽ thêm một ngày nguy hiểm, cũng thêm một phần trở ngại với nhiệm vụ của Hoắc Hoành.
Điện thoại vang lên mấy tiếng, giọng Nhiếp Thành Thắng vang lên, “Ai thế?”
“Là con.”
“Nhiếp Nhiên?” Hình như Nhiếp Thành Thắng rất kinh ngạc vì cô gọi điện thoại tới vào lúc này.
Nhiếp Nhiên chỉ hờ hững “vâng” một tiếng, “Con nghĩ đến việc năm nay không về nhà ăn Tết, cho nên gọi điện thoại cho ba.”
Trong lời nói rõ ràng đã mềm mỏng hơn.
Đương nhiên Nhiếp Thành Thắng lập tức vui vẻ nói: “Không sao, ba biết con bận, trong đơn vị huấn luyện nặng nề như vậy, con cứ huấn luyện đi, tranh thủ sớm ngày gia nhập đặc chủng, làm vẻ vang cho nhà họ Nhiếp! Bây giờ nhà họ Nhiếp chỉ trông cậy được vào con thôi.”
Phía sau toàn nói đến nhà họ Nhiếp, nhà họ Nhiếp, giống như cô con gái này sống vì nhà họ Nhiếp vậy.
Chương 1501.5NÓI ĐI, CÔ MUỐN CÁI GÌ?
Nhiếp Nhiên cười lạnh trong lòng, nhưng giọng nói vẫn rất quan tâm, “Sao thế ba? Ở nhà xảy ra chuyện gì ạ?”
“Còn không phải là thằng em trai không ra gì của con à? Mới vừa đến trường học chưa được mấy ngày đã gây họa đánh nhau! Bởi vì nó gây chuyện, cho nên trường học định khuyên nó thôi học. Ba thật sự không muốn quản thằng nhóc ngỗ ngược đó thêm nữa, cứ để cho nó ở trong trường học tự sinh tự diệt đi!” Nhiếp Thành Thắng vừa nhắc tới Nhiếp Dập là vô cùng lửa giận. Trong lời nói tràn đầy sự thất vọng đối với đứa con trai này.
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế, biết Nhiếp Dập đã ngoan ngoãn làm theo lời mình nói rồi.
Nếu vở kịch đã mở màn thì đương nhiên cô phải diễn cho xong, “Thế thì nghỉ đi.”
“Cái gì? Như vậy sao được! Nếu như ngay cả trường quân đội cũng không thể quản nó, thì ai có thể quản nó!”
“Có thể nó không thích học cái này. Dù sao ở nhà có con đi con đường này là đủ rồi, nó là bảo bối trong lòng ba, nếu như ngày nào đó thật sự lên chiến trường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn ba sẽ không chịu nổi đả kích này, cứ để nó đi con đường của người bình thường đi.”
“Không được, con trai của Nhiếp Thành Thắng làm sao có thể đi con đường của người bình thường được!”
Nhà họ Nhiếp vẫn cần Nhiếp Dập thừa kế, nếu nó không đi con đường này, vậy nhà họ Nhiếp phải làm thế nào!
“Lúc làm nhiệm vụ nguy hiểm trùng trùng, trên chiến trường lại thay đổi trong chớp mắt, ba chắc chắn sẽ chịu được đau khổ mất con à?”
Câu hỏi này của Nhiếp Nhiên làm ông ta nghẹn họng.
Đúng thế, Nhiếp Dập là đứa con trai đến tuổi trung niên ông ta mới có, chính là bảo bối.
Mặc dù hơi nghịch ngợm và ngang bướng, nhưng nói cho cùng vẫn rất thương yêu.
Nói mặc kệ cũng chỉ là ông ta nhất thời tức giận mà thôi.
Nhiếp Thành Thắng ở đầu kia điện thoại do dự mười mấy giây, sau đó không hiểu hỏi: “Nhưng ban đầu… là con nói để nó đến trường quân đội thụ huấn, tương lai giúp nhà họ Nhiếp mở mày mở mặt.”
“Nhưng bây giờ không phải là nó không thích và không muốn sao? Con là chị, cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của nó. Có câu nói dưa cố hái thì không ngọt.”
Nhiếp Nhiên bày ra hình tượng chị gái tốt, nhưng Nhiếp Thành Thắng lại nói: “Con cái nhà họ Nhiếp không có gì không thích không muốn cả, chỉ cần là vì nhà họ Nhiếp, nó nhất định phải làm.”
Nhiếp Nhiên bị sự ngoan cố của Nhiếp Thành Thắng làm cho tức giận nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lạnh giọng hỏi: “Cho dù ba sẽ phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?”
Nhiếp Thành Thắng lại im lặng một lần nữa.
Lần này Nhiếp Nhiên không cho ông ta cơ hội nữa, tiếp tục nói với giọng mềm mỏng đi mấy phần: “Giành được sự vẻ vang cho nhà họ Nhiếp rồi thì sao? Có thể đổi một đứa con trai không? Nhà họ Nhiếp chúng ta chỉ có một đứa con trai như vậy thôi.”
Nhiếp Nhiên bắn tiếng đe dọa khiến tinh thần vì nhà họ Nhiếp mà hy sinh tất cả của Nhiếp Thành Thắng vừa rồi không còn chút nào, tim đập mạnh, bắt đầu lộ vẻ do dự.
Càng nghĩ trong lòng ông ta càng hốt hoảng, “Vậy để ba… suy nghĩ thêm xem… sao…”
“Ba cứ để cho nó về trước đã, dưỡng thương ở trong trường học sao có thể chu toàn bằng ở nhà, ngộ nhỡ để lại mầm bệnh gì thì gay to.”
Nhiếp Thành Thắng đã bị câu dọa của Nhiếp Nhiên làm cho hoảng loạn, “Được, ba biết rồi.”
Sau khi diễn xong vở kịch này, Nhiếp Nhiên không lãng phí thời gian với ông ta nữa.
Dù sao chỉ cần ông ta dao động, cộng thêm Diệp Trân thì thầm bên gối, không đến một tuần nhất định Nhiếp Dập có thể trở về.
Nghỉ ngơi ở ký túc xá trong công ty thêm ba bốn ngày, Nhiếp Nhiên nhận được điện thoại của Hoắc Hoành.
Anh thật sự về trước thời hạn rồi!