1��Anh Cả à, A Mân còn nhỏ không hiểu chuyện, có đôi khi không biết chừng mực, anh đừng tức giận.” Lão Nhị nhìn gương mặt u ám của anh Cả thì vội vàng đứng ra xoa dịu mấy câu.
Năm đó, ông ta tận mắt chứng kiến, anh Cả từng bước giẫm lên máu của người khác để đoạt lấy cơ nghiệp này.
Những thủ đoạn tàn nhẫn đó, nếu mà dùng với Hoắc Mân, chỉ sợ hắn chẳng chịu nổi được năm giây.
Không ngờ, Hoắc Mân lại chẳng hiểu cho tấm lòng của Lão Nhị, mạnh mẽ đứng phắt dậy, tức tối phản bác ông ta, “Cháu không phải người như thế!”
Sau đó, hắn quay lại nói với Hoắc Khải Lãng, “Ba, con không hề làm mất mặt Hoắc gia gì cả, mà con chỉ đang nghĩ cho3ba và toàn bộ Hoắc gia chúng ta mà thôi.”
“Vậy có phải ta nên cảm ơn con đúng không?” Lúc này, cuối cùng Hoắc Khải Lãng cũng chịu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tinh anh quắc thước tràn ngập sự sắc bén vì trải qua phong ba bão táp.
“Con...” Không hiểu tại sao, Hoắc Mân lại rùng mình mấy cái.
“Có gì thì mau nói đi, có gì thì lấy ra đây, đừng lãng phí thời gian của mọi người.” Hoắc Khải Lãng không kiên nhẫn, lạnh lùng nói.
Hoắc Mân lập tức nhớ ra chứng cứ trong tay mình, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Sau khi lấy hồ sơ báo cáo ra, đặt nó lên bàn, hắn liền lớn giọng nói với mọi người: “Ở đây tôi có bản bán cáo giám định DNA làm mười2mấy năm về trước, trùng hợp đây lại là kết quả giám định DNA giữa ba tôi và em trai tôi, lạ nhất là trên này lại ghi kết quả không trùng khớp 100%!”
Hắn vừa dứt lời, người trong sảnh đều ồ lên.
“Cái gì?”
“Không thể nào!”
“Sao có thể chứ! Chẳng phải lúc trước nói là trùng khớp ư?”
Đám người trên bàn không nhịn được xôn xao, ánh mắt nhìn Hoắc Hoành cũng trở nên khác lạ.
“A Mân, cháu đừng làm xằng làm bậy nữa! Cẩn thận chọc giận ba cháu đấy.” Lão Nhị thấy ánh mắt âm trầm và gương mặt đã trở nên xanh mét của Hoắc Khải Lãng thì trong lòng cũng rét theo.
“Cháu không làm xằng làm bậy gì cả, chú Hai! Lúc trước cháu cũng không tin, vì thế cháu cố tình đi tìm1người để làm lại kết quả giám định DNA một lần nữa, kết quả vẫn chỉ là 3% mà thôi! Điều này chứng tỏ, bản báo cáo năm đó là giả!” Hoắc Mân lại đặt một bản báo cáo khác lên mặt bàn.
Câu nói này chẳng khác nào hòn đá ném vào mặt hồ tạo ra ngàn đợt sóng, người trong sảnh tiệc đã không còn bình tĩnh nổi nữa.
Ngay cả Nhiếp Nhiên lúc này cũng không khỏi trợn mắt nhìn về phía Hoắc Hoành.
Thân phận là giả sao?
Cô nhớ tới ám hiệu mà Hoắc Hoành gửi đi khi ngồi ở trong xe vào cái đêm ở trong ngõ nhỏ đó.
Chẳng lẽ... anh ta là?
Nhiếp Nhiên nhíu mày, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại được.
Cô nhớ lại vừa rồi Hoắc Hoành nhắc cô lúc nào cũng phải1ở sát bên cạnh anh ta, còn cố ý dặn đi dặn lại, xem ra anh ta cũng biết đây là Hồng Môn Yến dành cho mình rồi.