Càng gần kỳ sát hạch, lịch huấn luyện thể năng của Nhiếp Nhiên cũng càng dày. Trừ huấn luyện đánh đối kháng với Lý Kiêu ra, cô còn huấn luyện thể năng thêm hai tiếng buổi tối.
Mặc dù không huấn luyện liên tục không gián đoạn hai mươi tiếng như ở Quân khu 2, nhưng dưới sự huấn luyện cường độ cao của Quý Chính Hổ, cùng với khối chì dần dần tăng thêm trên người cô, cô cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của thân thể này bắt đầu dần dần tốt hơn.
Thật ra ban đầu mới huấn luyện đánh đối kháng với Lý Kiêu, hai người bọn họ đánh sảng khoái khiến người ta có cảm giác cao thủ so chiêu, nhưng cảm nhận thật trong đó chỉ có mình Nhiếp Nhiên biết.
Rõ ràng hai người đánh ngang tay nhưng nhịp thở của Lý Kiêu gần như không bị loạn, mà nhịp thở của cô lại không chỉ tăng nhanh mà hơi thở cũng vô cùng không ổn định. Trọng lượng của tay chân gia tăng gấp bội khiến cô hoàn toàn không nhấc nổi, thể năng tiêu hao gần như không còn.
Nếu không phải kỹ thuật đánh đối kháng của cô không tệ, lần nào cũng có thể dùng động tác nhỏ nhất hóa giải thế tấn công của Lý Kiêu thì đừng nói một ván, chỉ nửa ván có lẽ cô đã không chịu nổi và bị Lý Kiêu đánh ngã rồi.
Khi đó cô cảm thấy mình giỏi nhất vẫn là giết người.
Gãi đúng chỗ ngứa, một chiêu lấy mạng.
Đánh đối kháng tiêu hao thể lực như vậy thật sự không thích hợp với cô một chút nào.
Nhưng may mà hai tháng nay luyện tập không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng có được chút tác dụng, ít nhất bây giờ sau khi kết thúc một cuộc tỷ thí với Lý Kiêu, cô vẫn có thể giữ lại một phần ba thể năng.
Hơn nữa cô tin rằng thể năng của mình sẽ ngày càng hoàn thiện, cho đến trạng thái cao nhất như kiếp trước.
Sau khi huấn luyện liên tục không gián đoạn một tuần như vậy, cuối cùng cô cũng chào đón kỳ sát hạch đầu tiên ở đơn vị dự bị: Kỳ sát hạch quý.
Buổi sáng sau khi kết thúc huấn luyện cơ bản, tất cả mọi người đều nhân thời gian nghỉ trưa ăn thêm một bữa, hy vọng như vậy thì buổi chiều sát hạch có thể thi được thành tích tốt. Bạn đang ?
Nhiếp Nhiên thì tìm một chỗ mát mẻ nghỉ ngơi, cô cảm thấy cho dù trong một tiếng này luyện tất cả một lần cũng không thể có hiệu quả gì quá lớn. Nói không chừng vì huấn luyện quá hăng, bắp thịt không tải nổi, đến lúc sát hạch sẽ không thể đạt được trình độ bình thường.
Nhóm người Hà Giai Ngọc cũng cảm thấy như vậy. Huống hồ lần này có huấn luyện đêm và chỉ điểm bắn của Nhiếp Nhiên, cùng với hướng dẫn huấn luyện đánh đối kháng của Lý Kiêu nên lòng tin của bọn họ cao hơn mọi lần trước.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ dám ngồi ở dưới bóng cây nghỉ trưa.
Đã là đầu hè rồi, ánh mặt trời chiếu lên người đã không còn cảm giác ấm áp cuối xuân nữa mà hơi nóng.
Khi Thiên Dạ tiến vào sân huấn luyện thì nhìn thấy tất cả các lớp đều đứng trong sân không ngừng huấn luyện, chỉ có nhóm Nhiếp Nhiên là ngồi ở dưới bóng cây hóng mát, vô cùng an nhàn.
Bước chân cô ta hơi khựng lại, sau đó đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, dửng dưng nhìn cô ta, yên tĩnh đợi cô ta nói chuyện.
“Lần sát hạch đánh đối kháng này coi như cơ hội tôi trả lại cho cô.” Thiên Dạ đưa mắt nhìn Lý Kiêu.
Trong mắt Lý Kiêu lóe lên vẻ tàn bạo, cô lạnh giọng hỏi: “Trả lại? Rốt cuộc cô lấy đâu ra tự tin cảm thấy tôi sẽ cần cô trả lại? Đừng coi việc người khác hạ thủ lưu tình với cô thành cái cớ để cô tự cho là đúng.”