3��Tôi… tôi...” Vương Chí bị nhiều người vây quanh đến thế không biết phải chối cãi thế nào, trừ lắc đầu nói hiểu lầm ra thì không có câu nói nào khác.
“Có phải là tin nhắn tối qua không gửi được không?” Nhiếp Nhiên đột nhiên mỉm cười, nói.
Quả nhiên, Vương Chí đứng nguyên nãy giờ kinh hãi nhìn cô, giận dữ chỉ vào Nhiếp Nhiên một cách vô thức: “Là cô!”
Tối hôm qua, Vương Chí muốn gửi tin tức đi. Bởi vì mấy ngày trước tài liệu mà Cục Cảnh sát giải mã được chỉ là tài liệu giả, nên cậu ta chẳng buồn để tâm. Nhưng ai ngờ lại mọc ra cái cô gái tên là Nhiếp Nhiên này, cô vừa nhìn đã phát hiện ra chương trình cậu ta thiết lập khiến cậu ta buộc phải truyền tin đi.
Vì thế, cậu3ta lấy lý do đi mua đồ ăn để chớp thời cơ tắt hệ thống nhiễu sóng đi.
Nhưng ai ngờ… Nhiếp Nhiên lại phát hiện ra máy nhiễu sóng đã bị tắt.
Nhìn gương mặt hung ác của Vương Chí, Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên.
Cuối cùng cũng hiện nguyên hình!
“Tối qua tình cờ tôi thấy máy nhiễu sóng bị tắt nên có lòng bật lên thôi.” Nhiếp Nhiên nhìn mặt cậu ta từ tái xanh chuyển sang trắng bệch rồi giận dữ đến đỏ au. Cuối cùng cô nói thêm một câu: “Không cần cảm ơn tôi, từ trước tới giờ tôi làm việc tốt đâu có cần ghi danh.”
“Có phải mấy người tò mò vì sao mà tối hôm qua tôi đã ngồi làm việc mà không phá luôn mật mã đi không?” Nhiếp Nhiên dừng lại vài giây, “Bởi vì tài liệu1đó là giả.”
Nghe Nhiếp Nhiên giải thích như vậy, Vương Chí trừng to mắt.
Giả ư? Sao lại có chuyện giả được?
Tài liệu này bản thân cậu ta cũng tham gia giải mã, mỗi mật mã bên trong cậu ta đều rõ như lòng bàn tay. Tài liệu tối qua không thể là giả được.
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu đã có thể thiết lập giả chết, chẳng lẽ tôi lại không sao?” Nhiếp Nhiên cười đầy quỷ quyệt.
Cái gì? Giả chết? Làm sao có thể chứ? Vương Chí theo dõi cô giải mã từng bước, cô lấy đâu ra thời gian mà thiết kế được giả chết chứ?
Đột nhiên, cậu ta nghĩ đến lúc mình đi mua đồ ăn tối qua.
Không, không thể, làm sao mà cô ta có thể phát hiện mình có vấn đề nhanh như thế chứ? Lúc ấy,9cậu ta vẫn chưa kịp động tay vào làm gì mà.
“Làm sao mà cô phát hiện ra?” Vương Chí không giả vờ nữa, thần sắc lạnh lẽo.
Nhiếp Nhiên nhún vai, tìm một chỗ trống ngồi xuống, vắt tréo chân cười nhạo: “Cậu làm giả như vậy, tại sao tôi lại không phát hiện ra chứ? Tất cả người ở văn phòng này đều lén lút nói chuyện với tôi, mà cậu biết rõ Phó Cục trưởng không ưa tôi mà lại dám ở bên cạnh tôi hỏi như một con sâu. Thử hỏi làm gì có ai ngốc thế, dám đối đầu với lãnh đạo, không cần tiền đồ sao? Trừ khi người đó quan tâm đến mật mã hơn quan tâm đến tiền đồ.”
Những người âm thầm lén lút nói chuyện với Nhiếp Nhiên nhất thời cúi đầu giấu mình đi.
Vương Chí cười3lạnh, “Tôi không thể hiếu kì một cách đơn thuần sao?”
“Có thể, nhưng sơ hở của cậu quá lớn. Cậu chất vấn một loạt các vấn đề một cách cứng nhắc, thậm chí đến ngủ cũng không dám ngủ. Tại sao lúc đầu tôi hỏi cậu tài liệu có điều gì khác thường không cậu lại bảo không chứ?”