“Lúc ấy chắc anh đã biết kế hoạch của Hoắc Mân đối với anh rồi chứ?”
“Không biết, lúc ấy hắn chỉ gọi điện thoại hẹn tôi uống rượu, sau đó tôi đi ngay. Đến lúc hắn liên tục chuốc rượu tôi, tôi mới cố ý giả vờ say. Trên đường lái xe về, tôi phát hiện hắn bám theo tôi hơn nửa tiếng. Em biết không, ngay cả ẩn nấp cơ bản nhất hắn cũng không thèm làm, tôi liếc một cái là nhìn ra ngay.”
“Sau đó tôi phát hiện phanh xe không được, cuối cùng bị hắn đâm thẳng từ phía sau, va vào khúc cua trên đường núi.”
Trái tim Nhiếp Nhiên thắt lại, “Đường núi?”
“Ừ, phía dưới có sườn núi làm giảm hậu quả, nếu không tôi đã bị xe đè thành nhân thịt rồi.”
Nhiếp Nhiên thấy anh nói đến đây thì khóe miệng tủm tỉm, tỏ vẻ rất thoải mái, dường như không có gì ghê gớm cả.
Lúc đó anh biết rõ mình rơi xuống có thể sẽ chết, còn dám không chùn bước lao xuống như vậy, cái gan này...
Giống như Lâm Hoài nói, chết vì quân phục là vinh quang của tất cả binh lính sao?
Chẳng lẽ bọn họ không chết sợ à?
“Tại sao?” Cô vô tình hỏi.
“Bởi vì tôi là một quân nhân.” Nói đến hai chữ cuối cùng, đáy mắt anh lấp lánh, rực rỡ. Cảm giác tự hào đó khiến Nhiếp Nhiên hơi khựng lại.
“Quân nhân.” Cô thấp giọng lẩm bẩm.
Quân nhân thì sao, quân nhân không phải cũng là người sao?
Trước đây vì có thể sống tiếp cô mới liều mình làm sát thủ, đi học những thứ nguy hiểm kia. Đó là bị ép buộc, là bất đắc dĩ.
Nhưng bọn họ thì sao?
“Hi sinh như vậy là vì cái gì?”
Đáy mắt Hoắc Hoành lướt qua vẻ kiên nghị, ngay cả nụ cười cũng giảm đi, nghiêm túc cẩn thận nói: “Vì quốc gia, vì nhân dân.”
Nhiếp Nhiên bật cười, “Nhưng nhân dân không hề biết anh, quốc gia cũng chỉ cho anh một cái chứng nhận liệt sĩ.”
Hoắc Hoành mỉm cười, “Bọn họ không cần biết tôi, bọn họ chỉ cần nhớ cho dù là nhân dân gặp phải nguy hiểm hay là quốc gia gặp phải nguy hiểm, nhóm người không tiếc bỏ tính mạng của mình cũng phải ra sức bảo vệ bọn họ là quân nhân.” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nhiếp Nhiên ngẩn ra, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Hoắc Hoành nói như vậy, trong lòng chẳng biết tại sao lại có một cảm giác phức tạp khó hiểu.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái này, tôi sẽ hôn em đấy.” Hoắc Hoành cong môi lên, dưới ánh lửa, đôi mắt anh vô cùng thâm sâu.
Nhiếp Nhiên thu hồi tầm mắt lại, lạnh giọng chỉ cửa, nói: “Cửa ở bên kia, mời anh nhanh chóng cút đi.”
“Được.” Hoắc Hoành không nhịn được cười, đứng lên đi về phía cửa, nhưng lúc sắp bước ra cửa, anh dừng lại, quay đầu lại tiêm cho cô một liều thuốc mạnh, “Trước khi cút, tôi cảm thấy có lẽ tôi nên hỏi em, em cam tâm bỏ dở nửa chừng như vậy sao?”
Sau đó anh nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
Nhiếp Nhiên đứng ở trong phòng, nhìn bóng đêm u ám ngoài cửa, đáy mắt lạnh như băng.
Gió đột nhiên thổi qua làm tắt ngọn nến, bên trong nhà truyền đến một tiếng nói nhẹ nhàng mà lạnh lùng:
“Tôi không cam tâm.”
Giống như một lời thề!