“Vậy hôm nay...” Nhiếp Nhiên chỉ vào đống cơm thừa canh cặn ở trên bàn.
“Còn không phải nhờ vào cô sao?” Nói tới đây, Vệ Vi lập tức cười, “Nếu không có cô, có lẽ tôi chỉ có thể bụng đói mà uống rượu tiếp khách, chứ làm gì ăn được miếng nào?”
“Vậy sao bây giờ chị không vào trong để uống rượu cùng?”
Vệ Vi trả tiền, tìm một chỗ trống trong phòng nghỉ rộng rãi và ngồi xuống, “Thứ nhất, có cô rồi còn cần tôi làm gì nữa, thứ hai...”
Vệ Vi dừng một lúc, sau đó đặc biệt thấp giọng nói, “Thứ hai, lần nói chuyện này là về chuyện vụ làm ăn bị tạm dừng lần trước, tôi cũng không thể vào nghe được.” Nhiếp Nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Ra là thế, vậy chúng ta phải chờ bao lâu?”
“Chắc tầm một, hai tiếng cũng không chừng.” Vệ Vi ngồi ở đó, mở máy tính xách tay lên bắt đầu làm việc
Thật ra, Nhiếp Nhiên cũng chỉ là tùy ý hỏi một câu, cô quan tâm gì đâu chứ, dù sao cũng ăn no uống đủ rồi, không cần biết là mấy tiếng
Ở đây không những được nghỉ ngơi mà còn có cà phê và bánh ngọt, không phải làm việc, không bị trừ lương, cực kỳ thoải mái
Cô mãn nguyện dựa vào sofa, nghiêng đầu im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi
chỉ là nhắm mắt lại, rồi dần dần lại ngủ quên mất..
Chờ tới khi âm thanh náo nhiệt càng lúc càng rõ rệt bên tai, lúc nghe thấy mấy tiếng “chờ lấy thẻ phòng”, cô đột nhiên tỉnh táo trở lại
Có điều không phải là vì môi trường xung quanh, mà là vì cô ngửi thấy một mùi vị không phải của mình
Nhiếp Nhiên lập tức mở mắt, cô vẫn đang ở khu nghỉ ngơi của đại sảnh, nhưng trên người có thêm một chiếc áo vest
“Cô tỉnh rồi?” Bên cạnh truyền tới một giọng nói trầm ấm
Nhiếp Nhiên quay ngoắt đầu lại, thấy Hoắc Hoành ngồi xem tạp chí bên cạnh mình, trông rất nhàn nhã
Sự lạnh lùng sắc bén trong mắt lập tức biến mất, cô bật dậy từ trên sofa, liên tục xin lỗi, “Xin..
xin lỗi..
tôi không biết tại sao lại ngủ quên mất..
Lưu tổng đâu rồi?”
“Muộn thế này rồi, có lẽ đã về nhà.” Hoắc Hoành cười nhạt, vứt cuốn tạp chí qua một bên, chỉ trời bên ngoài.
Nhiếp Nhiên nhìn theo tay anh ta, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu tối đen.
Trời ơi, rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu vậy!
Rõ ràng lúc ăn cơm vẫn còn là giữa trưa, sao bây giờ đã sắp tối đen rồi?
“Cô muốn tôi đưa cô về nhà, hay là cùng tôi đi ăn rồi tôi đưa cô về nhà?” Hoắc Hoành đưa ra hai vấn đề cho cô lựa chọn
“Không, không cần, tôi tự về nhà được rồi.” Ăn cơm gì chứ, buổi tối cô còn có hẹn, từ đây tới chỗ hẹn cũng phải đi mất tầm tiếng rưỡi đấy
“Vậy tôi coi như cô chọn sẽ đi ăn cùng tôi rồi tôi đưa cô về.” Hoắc Hoành tự thay cô đưa ra quyết định, sau đó đưa mắt về phía cửa, A Hổ lập tức gật đầu đi sắp xếp
Nhiếp Nhiên khẽ chau mày, trong giọng nói mang theo một sự xa cách, “Tôi nghĩ chắc ngài Hoắc sẽ không quên lời mình nói lúc trước nhanh như vậy đâu phải không?”
“Lời tôi nói, trước giờ tôi chưa bao giờ quên.” Trong ánh mắt Hoắc Hoành mang theo một ý cười hờ hững
“Vậy thì cảm ơn ý tốt của ngài Hoắc, tôi có thể tự về nhà.” Nhiếp Nhiên chỉnh lại chiếc áo vest màu đen kia, đặt lên sofa, cầm lấy túi của mình định đi ra ngoài
Lại không ngờ, lúc đi qua người Hoắc Hoành, cô lại bị anh ta kéo lại, “Nhưng tôi còn chưa nói hết, tôi từng nói muốn trả lại cho cô sự bình yên, nhưng lần này là tự cô vác xác tới, sao trách tôi được?”
Lời vừa nói dứt, cánh tay anh ta kéo mạnh, một lần nữa kéo cô tới trước mặt mình.