Nhiếp Nhiên cười khẽ, “Anh nghĩ cái gì thế, ai bảo anh đi cửa sau. Anh vào đó cần phải thi, thành tích không đạt tiêu chuẩn anh vẫn phải ở lại Quân khu 2.”
Dương Thụ ngẩn ra, sau đó lại lạnh mặt quỳ lại, “Thế thì cô đừng phí công sức nữa, tôi từng thi rồi nhưng không qua.”
“Qua hay không qua anh tạm thời đừng suy nghĩ, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, rốt cuộc anh có muốn dựa vào bản lĩnh thật của mình vào đơn vị dự bị không?”
“Tôi cảm thấy Quân khu 2 rất tốt.”
“...”
Nếu không phải trước khi chết Lâm Hoài dặn dò và cô nợ anh ta nửa cái mạng thì cô sẽ không làm chuyện này đâu!
Bây giờ thì hay rồi, làm chuyện tốt còn bị từ chối, càng buồn bực hơn là cô đã nói trước với Lý Tông Dũng rồi, không ngờ người trong cuộc lại không muốn.
Càng nghĩ càng tức giận, sự kiên nhẫn vốn đã không còn lại bao nhiêu của cô bay biến sạch, “Những gì nên nói tôi đều đã nói, cơ hội chỉ có một lần, anh tự xem mà làm!”
Nói xong, cô đi ra ngoài. Tới cửa, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, khóe miệng đầy vẻ giễu cợt và khinh thường: “Tôi thật sự rất muốn biết nếu như Lâm Hoài biết anh ta dùng tính mạng bảo vệ một binh lính không chịu hăng hái phấn đấu, thà quỳ ở đây lãng phí thời gian, đền bù cái gọi là sự thương cảm của mình chứ không muốn dùng hành động thực tế chứng minh năng lực của mình với anh ta, liệu anh ta có hối hận lúc ấy đã chặn phát súng kia không?”
Cô vừa dứt lời, thân thể Dương Thụ hơi chấn động.
Thấy đã đạt được hiệu quả, Nhiếp Nhiên lập tức vui vẻ rời đi.
Chiêu này của Hoắc Hoành thật không tệ, trước khi đi tiêm cho một liều thuốc mạnh đúng là tốt hơn so với việc ở trong phòng tốn nước bọt khuyên nhủ nhiều.
Giải quyết xong “hòn đá thối” là đã sang buổi chiều, Nhiếp Nhiên trở lại sau núi.
Nếu đã lựa chọn phải về đơn vị dự bị, vậy bắt đầu từ bây giờ cô thật sự phải bước lên con đường này rồi.
Huấn luyện thể năng đã thành chuyện không thể chậm một giây.
Thân thể này quả thực quá yếu, sức bật trong nháy mắt còn tạm, nếu bàn về sức bền thì thật sự không chịu nổi một đòn.