Hà Giai Ngọc ngẩn người: “Ơ... không... không phải, ý của em không phải thế, ý em là...”
“Ý cô là gì?”
Hà Giai Ngọc chần chừ, không biết giải thích ra sao, cuối cùng đành đâm lao phải theo lao, nói: “Em... em... dù thế nào thì em vẫn đi, không ai được ngăn cản em.”
Sau khi nói xong, cô ta lại nhỏ giọng nói thêm: “Chị Nhiên, chị không cho em đi cũng được, cùng lắm thì em tự đi thôi.”
Nghiêm Hoài Vũ luôn đấu võ mồm cùng cô ta, lúc này lại phụ họa theo: “Đúng, nếu cô không cho tôi theo thì tôi sẽ tự đi.”
“Anh tự đi? Với cái dáng vẻ này thì anh định đi như thế nào?” Nhiếp Nhiên là người dễ bị đe dọa đến thế sao, lại dám nói chuyện với cô như thế.
“Tôi... tôi... Nhưng tôi cũng muốn đi! Mã Tường là anh em của tôi, tôi nhất định phải đích thân đi. Tiểu Nhiên Tử, tôi thực sự không thể bỏ lại cậu ấy.” Nghiêm Hoài Vũ tỏ vẻ không muốn thương lượng thêm.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ cầu xin của Nghiêm Hoài Vũ, đành nói: “... Tùy anh thôi, nhưng tôi phải nhắc trước, đừng có gây trở ngại cho tôi!”
Nghiêm Hoài Vũ vội vàng thề thốt: “Không trở ngại, không trở ngại! Tôi thề, chắc chắn tôi sẽ không gây trở ngại gì cho cô. Nhưng... cô có cách nào chữa khỏi cho cậu ta không?”
Nhiếp Nhiên hất cằm về phía Cổ Lâm, “Để Cổ Lâm khuyên.”
“Cái gì?” Nghiêm Hoài Vũ cho rằng Nhiếp Nhiên đang nói đùa. “Để Cổ Lâm đi khuyên bảo? Cô có chắc là cô ấy khuyên nổi Mã Tường không thế?” Nghiêm Hoài Vũ nhìn Cổ Lâm, không chắc chắn cho lắm.
Nhiếp Nhiên nhìn Cổ Lâm, mỉm cười, “Thử thì biết thôi.”
Lý Kiêu và Kiều Duy nhìn dáng vẻ bí mật của Nhiếp Nhiên thì cũng biết rằng cô không muốn nói nhiều. Bạn đang ?
Sau khi trấn an Nghiêm Hoài Vũ xong, Lý Kiêu mới nhân lúc hành lang đang vắng vẻ, nói: “Cậu không muốn nói thì tôi không ép, nhưng cần tôi giúp thì cứ gọi bất cứ lúc nào.”
Ý của Lý Kiêu là lúc trị liệu cho Mã Tường, nếu cần gì thì cứ gọi cô, nhưng cô không ngờ rằng Nhiếp Nhiên lại cười tủm tỉm, gật đầu nói: “Tốt quá, vậy cậu giúp tôi giải quyết vé tàu đi thành phố Z và chỗ ở nhé!”
Lý Kiêu sửng sốt.
Nhiếp Nhiên lại tỏ vẻ vô tội, nhún vai nói: “Gần đây bận bịu quá nên tôi quên mất, năn nỉ cậu vậy nhé!”
Sau đó cô liền cười rời đi, để lại Lý Kiêu ở lại đó buồn bực một mình.
Nhiếp Nhiên tính toán trong lòng, lần này dẫn theo một đám người như thế khiến sự việc vốn đơn giản lập tức trở nên phức tạp rất nhiều. Cô vừa nghĩ vừa đi về phía cuối hành lang, đúng lúc gặp phải Kiều Duy. Kiều Duy nhìn thấy Nhiếp Nhiên thì lập tức dừng bước.
“Bác sĩ nói thế nào?” Nhiếp Nhiên thuận miệng hỏi.