“Những gì nợ cô ấy tôi đã trả hết. Nếu gặp lại, tôi vẫn sẽ không nương tay.” Nói xong câu này, hình như nghĩ đến cái gì đó, cô cong môi lên cười xấu, hỏi: “Có điều, mọi người chắc chắn Cổ Lâm còn tỉnh lại được sao?”
Tỉnh lại được sao?
Thật ra thì tất cả mọi người đều biết tỷ lệ tỉnh lại của Cổ Lâm vô cùng nhỏ, nhưng mọi người đều tin chắc cô ấy sẽ quay lại bên cạnh bọn họ, cho nên hi vọng cực lớn với việc Cổ Lâm tỉnh lại.
Bây giờ Nhiếp Nhiên nói như vậy rõ ràng là cố ý xát muối lên trên vết thương của bọn họ.
“Nhiếp Nhiên, cậu… sao cậu có thể nói như vậy!” Thi Sảnh hơi tức giận.
Nhiếp Nhiên cười hỏi ngược lại: “Vậy tôi phải nói như thế nào? Đây vốn chính là sự thật. Được rồi, không có chuyện gì nữa thì đi đi, tôi chỉ khoan dung cho mấy người lần này thôi.”
Nói xong, cô đứng dậy đi lên cầu thang.
“Chị Nhiên!”
“Tiểu Nhiên Tử! Cô thật sự muốn vứt bỏ chúng tôi sao? Chúng ta đã từng đồng sinh cộng tử, chúng ta từng có nhiều kỷ niệm như vậy, sao cô có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được, nói rời đi là rời đi được!”
Nhiếp Nhiên dừng bước lại, quay đầu cười mỉa mai, “Đồng sinh cộng tử? Mọi người đồng sinh cộng tử với tôi lúc nào, lần nào mọi người không cần tôi cứu? Đám ăn hại mấy người mỗi lần gặp phải nguy hiểm đều hỏi tôi làm thế nào, mọi người không có đầu óc, tại sao lần nào cũng là tôi giải quyết thay mọi người!”
“Đám… đám ăn hại?”
Cả đám bị lời nói Nhiếp Nhiên làm cho hoàn toàn chấn động.
Hóa ra ở trong mắt Nhiếp Nhiên, bọn họ đều là kẻ ăn hại?
“Nếu như không phải là vì mấy người thì tôi sẽ gặp nhiều nguy hiểm và bị thương như vậy sao? Chẳng lẽ mấy người không nhìn thấy những điều này à? Mỗi lần gặp phải chuyện đều chỉ biết tới hỏi tôi, có biết mấy người như vậy rất phiền không, tôi đã chán ghét mấy người lắm rồi!” Trong mắt Nhiếp Nhiên lộ ra sự chán ghét, dường như nhìn thêm một cái cũng cảm thấy đang lãng phí thời gian.
Nghiêm Hoài Vũ hoàn toàn bị đả kích, giọng anh ta u ám, “Đây mới là suy nghĩ thật lòng của cô?”
“Đúng vậy, đều là suy nghĩ thật của tôi.” Nhiếp Nhiên không do dự gật đầu thừa nhận.
“Chị Nhiên…” Hà Giai Ngọc cũng bị lời nói của Nhiếp Nhiên làm tổn thương sâu sắc, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt cũng đỏ lên.
Người cô ta sùng bái như vậy lại nói cô ta là ăn hại. Điều này làm cô ta thật sự không có cách nào chấp nhận được.
Nhìn dáng vẻ bi phẫn, đau lòng, thất vọng của mọi người, vẻ mặt Nhiếp Nhiên hoàn toàn không có bất cứ thay đổi nào.
Nghiêm Hoài Vũ siết chặt tay, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, coi như chúng tôi hiểu lầm, vậy thì cứ nghe theo cô, từ hôm nay trở đi chúng ta ai đi đường nấy, chúng tôi không ngáng chân cô nữa! Chúng ta đi!”
Nói xong, anh ta rời khỏi sàn boxing đầu tiên.