Trên đường đi ông ta luôn suy nghĩ lại lời của đại ca.
Ai là người thắng, người đó chính là người thừa kế của Hoắc thị.
Vậy tức là trong hai người Nhị thiếu và Tam thiếu phải có một người ngã xuống mới coi là kết thúc.
Nhưng vấn đề là, bây giờ mặc dù Tam thiếu dần dần nắm được mảng giao dịch vũ khí đạn dược ngầm của Hoắc thị, nhưng Nhị thiếu cũng không yếu thế giành được Đạt Khôn, hơn nữa sắp mở cửa hai thị trường thành phố A và thành phố W.
Cứ như vậy, lực lượng của hai người sẽ ngang nhau, không ai làm gì được ai.
Chú Trần thầm than thở.
Xem ra, trận đấu này nhất định phải đến chết mới thôi.
Vừa nghĩ, ông ta vừa bước nhanh tới cửa phòng của Hoắc Hoành.
Nhưng ông ta vừa mới đi vào đã nghe thấy Nhị thiếu nói: “Đỡ tôi vào phòng vệ sinh.”
Ông ta dừng chân lại, trong phòng này trừ Diệp Nhiễm ra không còn ai khác.
Không phải là Nhị thiếu bảo Diệp Nhiễm đỡ cậu ấy vào phòng vệ sinh chứ?
Quả nhiên, tiếng Diệp Nhiễm nhơn nhơn vang lên, “Chuyện này vẫn nên để A Lạc hoặc là chú Trần làm cho anh thì tốt hơn, tôi không có hứng.”
Nhị thiếu lập tức sầm mặt lại, vẻ mặt tuy còn yếu ớt nhưng trong đôi mắt đã lóe lên sự lạnh lùng, “Nếu đã đồng ý làm thuộc hạ của tôi, chẳng lẽ không nên nghe lời tôi à?”
“Vậy cũng không có nghĩa là tôi phải đỡ anh đi vệ sinh, cởi quần cho anh đúng không? Sự tồn tại của tôi là giải quyết kẻ địch cho anh, không phải cởi quần cho anh.”
Chú Trần thấy Diệp Nhiễm thách thức ngang ngạnh như vậy, càng không tán thành với suy nghĩ của đại ca.
Vũ khí sắc bén?
Con dao nhọn?
Đại ca chỉ một lòng muốn để cô gái này làm vũ khí sắc bén để gây khó dễ cho Nhị thiếu, nhưng chưa từng nghĩ rằng một con dao có sắc bén thế này mà không có cách sử dụng thì cuối cùng người bị thương lại chỉ là mình.
“Nhị thiếu, để tôi.” Chú Trần đi từ ngoài cửa vào, định đỡ anh lên.
Nhưng ông ta còn chưa giơ tay ra thì Hoắc Hoành đã xua tay, ra hiệu cho ông ta đứng ở bên cạnh.
Chú Trần thấy vẻ mặt anh như vậy, biết anh muốn hoàn toàn thu phục Diệp Nhiễm bèn không nói thêm gì nữa.
Chương 1446.2GIỞ TRÒ LƯU MANH CÒN ĐƯỜNG HOÀNG NHƯ VẬY
“Nếu đã quyết định trở thành thuộc hạ của tôi, vậy lời tôi nói cô nhất định phải tuân thủ.” Hoắc Hoành không chớp mắt nhìn chằm chằm người ở cạnh giường, “Đây là quy tắc cơ bản nhất của thuộc hạ.”
Nghe giọng anh vẫn hơi yếu ớt, nhưng vẻ mặt thì lại quả quyết, dứt khoát.
Người ở cạnh giường nghe thấy câu này, khẽ híp mắt lại, giọng nói nguy hiểm, “Ý anh là, quy tắc này còn bao gồm cả cởi quần cho anh? Xem ra Nhị thiếu không hiểu bốn chữ ‘nam nữ khác biệt’ viết như thế nào rồi.”
“Vậy sau này nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến tôi bị thương ở chỗ nào trên người, bên cạnh trừ cô ra không còn ai khác, cô cũng bởi vì nam nữ khác biệt mà định trơ mắt nhìn tôi chết đi à?” Hoắc Hoành hỏi gằn từng chữ, trong mắt không có một gợn sóng nhưng lại có thâm ý, “Cô trung thành với tôi như thế à?”
Chú Trần thấy Diệp Nhiễm híp mắt im lặng, không nói được gì thì trong lòng hơi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên ông ta thấy cô nghẹn họng.
Nghe nói ngay cả Tam thiếu cũng bại dưới miệng lưỡi của cô, không ngờ chỉ mấy câu đơn giản của Nhị thiếu đã có thể áp chế cô.
“Được được được, nếu anh muốn giờ trò lưu manh còn nói đường hoàng như vậy, tôi cũng không thể nói gì được. Không phải là đỡ anh đi vệ sinh, cởi quần cho anh sao, tôi coi như là hiếu kính với người ba chưa bao giờ gặp mặt, có lẽ là đã chết rồi của mình đi.” Nhiếp Nhiên thô lỗ vén chăn lên, định kéo người ra. Sức lực kia hoàn toàn không giống như đối xử với bệnh nhân.
Chú Trần thấy động tác của cô tùy ý như vậy, lại nghe thấy cô oán hận nguyền rủa, lập tức nổi giận nói: “Cô nói linh tinh cái gì thế!”
“Nếu ngay cả cứt đái cũng cần đến tôi thì chỗ này không cần chú nữa, chú có thể đi rồi.”
“Cô!” Chú Trần chỉ nói một câu đã bị đuổi ra khỏi cửa, vô cùng giận dữ.
Hoắc Hoành bị kéo dậy, lúc này cũng hờ hững nói một câu, “Chú đi ra ngoài đi.”
“Nhị thiếu?”
Nhìn Diệp Nhiễm này là biết không cam tâm tình nguyện làm việc cho Nhị thiếu, nếu như đêm nay để cho Diệp Nhiễm ở bên cạnh trông nom, làm sao ông ta yên tâm được?
Chú Trần vẫn muốn tiếp tục nói gì nữa, còn chưa kịp nói đã nghe thấy Hoắc Hoành ra lệnh, “Đi ra.”
Chú Trần không biết làm sao, chỉ có thể nuốt lại lời, nhìn Nhị thiếu được cô đỡ vào trong phòng vệ sinh, sau đó mới lui ra ngoài.
Chương 1446.3GIỞ TRÒ LƯU MANH CÒN ĐƯỜNG HOÀNG NHƯ VẬY
Hai người ở trong phòng vệ sinh nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, lại dừng lại khoảng nửa phút, chắc chắn bên ngoài đã không có bất cứ tiếng động nào rồi, lúc này Hoắc Hoành mới đứng thẳng lên, đi tới bên cạnh bồn tắm vặn vòi nước ra.
Nhiếp Nhiên thấy giây trước anh còn yếu ớt sắp ngã, giây tiếp theo đã bước nhanh như gió, vững vàng như núi, cô tựa vào bồn rửa tay, hỏi: “Em nói này, bao giờ anh mới thôi giả tàn tật thế, như vậy thật sự rất phiền toái.”
“Nếu như tay chân anh khỏe mạnh, em tưởng là hai chúng ta có thể có cơ hội ở cùng một phòng, còn có thể ra vào nhà vệ sinh không bị nghi ngờ à?” Hoắc Hoành đi lại chỗ cô, vẻ mặt không dễ nhìn chút nào.
Anh túm lấy tay Nhiếp Nhiên, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Vừa rồi tại sao em không tránh cái côn đó mà còn nghênh đón, không muốn sống nữa à? Nếu cái côn điện đó đánh vào em thì làm thế nào?”
Nhiếp Nhiên bị anh cầm chặt tay không buông, cũng không có cách nào giãy ra, chỉ có thể mặc cho anh cầm, cười hỏi ngược lại: “Anh cho rằng em sẽ bị đánh trúng à?”
“Ngộ nhỡ thì sao, ngộ nhỡ bị đánh trúng thì làm thế nào!” Trong mắt Hoắc Hoành đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.
Vừa rồi anh nằm ở trên giường nghe thấy tiếng cái côn điện cọ xát với con dao của cô phát ra tiếng vang lanh lảnh, trời mới biết lúc ấy trái tim anh căng thẳng thế nào.
Chỉ muốn lập tức lên tiếng ngăn cản.
Nhiếp Nhiên nhìn cái tay đang nắm chặt cổ tay mình, nghiêng đầu, cười như không cười cong môi lên, “Ngộ nhỡ bị đánh trúng, chẳng phải anh sẽ càng vui mừng vì có lý do đưa em về à?”
Hoắc Hoành vốn còn hơi tức giận lập tức thay đổi vẻ mặt, khẽ cười, chạm trán vào trán cô, giống như đang lấy lòng: “Sao em lại hiểu anh thế nhỉ, giống như con giun trong bụng anh vậy.”
Nhiếp Nhiên thấy anh thay đổi thái độ, lại dịu dàng dỗ dành cô, gương mặt vốn còn có ý cười của cô đột nhiên trở nên lạnh lùng, cũng lập tức muốn hất tay ra nhưng lại bị Hoắc Hoành nắm chặt, không chịu buông.
“Buông tay!” Nhiếp Nhiên lạnh lùng dùng sức đẩy anh ra.
“Không buông.” Hoắc Hoành vội vàng ôm cô vào trong lòng, không ngừng an ủi con mèo nhỏ đang xù lông trong lòng, “Được rồi, được rồi, không giận không giận nữa, là lỗi của anh, là anh không đúng, đừng giận được không?”
“Anh tưởng là nói mấy câu thì em sẽ bỏ qua cho anh à?” Nhiếp Nhiên cau mày lại, định giãy ra.
Hoắc Hoành nhanh tay lẹ mắt lại giữ cô vào trong lòng, cúi đầu nhìn người trước ngực, “Không phải là vì anh không nỡ để em ở lại đây sao? Hơn nữa không phải là anh còn chưa làm gì thì đã bị em bóp chết kế hoạch của anh từ trong trứng nước rồi à?”
“Nghe ý anh thì đó còn là lỗi của em hả?” Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn anh nói.
“Là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh! Anh không nên có suy nghĩ đó, cho dù là một chút cũng không nên!” Hoắc Hoành liên tục nhận sai, “Anh không nên giấu em tính toán riêng, không nên muốn mượn cơ hội này đưa em đi. Tóm lại, nghìn sai vạn sai đều là anh sai. Nhưng mà... nhưng mà có thể nể tình anh rất lo lắng cho sự an nguy của em mà tha cho anh một lần không?”
Nói xong, anh lại giơ một ngón tay ra tỏ vẻ vô tội và đáng thương, khẩn cầu cô: “Chỉ một lần, một lần thôi được không?”
Chương 1446.4GIỞ TRÒ LƯU MANH CÒN ĐƯỜNG HOÀNG NHƯ VẬY
Ánh đèn ấm áp phủ lên người anh, mặc dù khóe miệng anh cong cong, đáy mắt mang ý cười dịu dàng, nhưng vẻ mặt vẫn rất tái nhợt khó coi.
Vừa rồi thân thể anh xảy ra vấn đề thật ra không hoàn toàn là giả. Thuốc của Đạt Khôn rất mạnh, mới qua một khoảng thời gian ngắn nên dược liệu vẫn chưa hoàn toàn rút đi. Vừa rồi tim anh đập cực kì nhanh, nếu không phải cô phát hiện ra, anh thật sự định chôn mình trong chăn chịu đựng một mình.
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ giả vô tội giả đáng thương của anh, tức giận nghiến răng kèn kẹt.
Anh lại dùng cái chiêu này!
Nhưng cô lại vẫn cứ không làm gì được.
“Không, có, lần, sau, nữa!” Nhiếp Nhiên nghiến răng nói từng chữ.
Hoắc Hoành nhìn cô gái nhỏ tức giận trong lòng, biết cô mềm lòng rồi.
Nghĩ đến đây, ý cười ở đáy mắt anh càng đậm thêm.
Anh siết chặt vòng tay ôm cô, “Ừm, tuyệt đối không có lần sau nữa.”
Nhiếp Nhiên thấy khóe miệng anh cong lên, giận không có chỗ phát tiết, cứ cảm thấy mình bị thiệt rồi.
Cô không thể nhịn được nữa, véo eo anh một cái. Thấy thân thể người đang ôm mình cứng đờ, khẽ rên lên, lúc này cô mới sảng khoái một chút, sau đó thuận thế đẩy anh ra.
“Đừng tưởng em chỉ biết anh đang tính toán nhỏ nhặt, em còn biết vừa rồi chú Trần cố ý khích em, muốn ép em gia nhập.” Nhiếp Nhiên dựa vào bồn rửa mặt, khoanh hai tay trước ngực, bày ra vẻ đã sớm nhìn thấu, cười nói, “Xem đi, em nói mà, cách mời của ông ta sẽ rất đặc biệt, có điều rốt cuộc ai tính toán ai thì khó mà nói lắm.”
“Đúng vậy đúng vậy, em thật thông minh, nhìn thấu tất cả.” Hoắc Hoành thấy cô đã hết giận thì lườm cô một cái.
Làm hại mình ở trên giường bị dọa gần chết.
“Nhưng sao em lại biết anh có ý định đưa em về?”
“Mấy ngày nay anh cố gắng để em tránh Hoắc Khải Lãng không phải là muốn kéo dài thời gian à? Nếu như anh thật sự định để em tham gia, sao anh có thể không dẫn em theo?”
Hoắc Hoành nhíu mày, đúng là như vậy, nhưng mà…
“Chỉ như vậy mà em đã khẳng định rồi à?”
“Ừm, vẻ mặt vừa rồi của anh cũng là không đánh đã khai rồi.” Nhiếp Nhiên trả lời rất tự nhiên.
Hoắc Hoành hơi ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, “Hóa ra vừa rồi là em cố ý bẫy anh!”
“Diễn cũng không tệ lắm đúng không?” Nhiếp Nhiên đắc ý nhướng mày với anh. “Đi thôi, diễn một đêm mệt quá, em buồn ngủ rồi.” Nhiếp Nhiên vỗ vai anh một cái, định rời đi.
Lần này đến lượt Hoắc Hoành bị chọc tức.
“Em vẫn chưa cởi quần cho anh.” Hoắc Hoành một lòng muốn trị cô gái này nên buột miệng nói.
Ý của anh là muốn giữ cô lại, nhưng lúc nói ra thì ý lại bị thay đổi.
Chương 1446.5GIỞ TRÒ LƯU MANH CÒN ĐƯỜNG HOÀNG NHƯ VẬY
Nhiếp Nhiên khựng lại, sau đó quay sang nhìn anh, cười rực rỡ, “Anh định chơi cái trò lưu manh này đến cùng à?”
Hoắc Hoành thầm cảm thấy không ổn. Anh do dự mấy giây, vừa sợ chọc giận cô, vừa không muốn bỏ lỡ cơ hội này, yếu ớt chữa lại, hỏi: “Nếu không thì đổi thành... hôn một cái đi?”
Khoảng thời gian này tuy hai người bọn họ cùng ra cùng vào, nhưng ở công ty thì có quá nhiều nhân viên và thuộc hạ, về nhà thì lại có chú Trần canh chừng 24/24, anh không có cơ hội ra tay.
Ngày nào cũng nhìn cô gái này đi qua đi lại trước mặt mình, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
Trước kia cô không đồng ý, anh không làm gì được, cũng không dám làm gì.
Bây giờ khó lắm mới dùng mạng đổi lấy sự đồng ý của cô, cuối cùng lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, thậm chí ngay cả chút ngon ngọt cũng không có, đúng là giống như đang chịu tội.
Nhiếp Nhiên đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của anh, cố ý hỏi: “Chỉ hôn một cái à? Hay là em cởi quần giúp anh nhé, không phải anh luôn muốn em cởi quần cho anh à?”
Nói rồi cô định cởi dây quần ngủ cho anh thật.
Hoắc Hoành theo bản năng tránh ra phía sau, kinh ngạc hỏi: “Em làm thật à?”
“Đúng vậy, em nói rồi, coi như phục vụ trước.”
Hoắc Hoành hốt hoảng lùi về phía sau.
Anh chỉ muốn trêu cô thôi, đâu có muốn cô cởi thật.
Tạm thời không nói một cô gái như cô cởi quần cho một người đàn ông như anh sẽ khó xử thế nào. ?
Chỉ riêng đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô nghịch ngợm trên quần mình, anh cũng sẽ có cảm giác muốn nổ tung rồi!
Đến cuối cùng, người bị giày vò vẫn là anh.
“Đừng, vinh dự này anh muốn giữ đến sau khi chúng ta đều già rồi mới dùng, đến lúc đó răng rụng hết, chân cũng run, em hãy phục vụ anh.” Hoắc Hoành túm lấy đôi tay đang chuẩn bị tấn công của cô, sau đó đặt ra sau lưng để cô ôm eo mình, đề phòng cô lại có hành động không an phận gì đó.
Nhiếp Nhiên thấy anh sợ thật thì không trêu anh nữa, ngoan ngoãn ôm vòng eo gầy gò của anh, “Anh mơ đi.”
Ngực anh hơi rung rung, hơi thở ấm áp lướt qua tai, anh đang cười.
“Thật ra anh muốn phục vụ em hơn. Hằng ngày mặc quần áo đi giày cho em, dẫn em đi ra ngoài mua đồ ăn, về nhà nấu cơm, đút cơm cho em, mùa hè chúng ta ngồi ở dưới giàn nho…”
Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực anh cộng thêm giọng nói trầm thấp cuốn hút chậm rãi truyền vào trong tai cô.
Trái tim cô khẽ run lên, sau đó cả người như bị điện giật, tâm trạng thay đổi.
Cô đẩy mạnh Hoắc Hoành ra, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Đợi anh sống đến lúc đó rồi hãy nghĩ đi.”
Sau đó, cô bước nhanh ra ngoài.
Chương 1446.6GIỞ TRÒ LƯU MANH CÒN ĐƯỜNG HOÀNG NHƯ VẬY
Lần này, Nhiếp Nhiên vặn cửa phòng tắm ra, không quay đầu lại rời đi.
Chờ cô già rồi?
Chờ Hoắc Hoành cũng già rồi?
Cô cảm thấy tim mình bắt đầu trở nên hoảng hốt, dường như trong nháy mắt lại có cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Sự thay đổi xa lạ này khiến cô theo bản năng chỉ muốn áp chế.
Vào lúc này, cô chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để tĩnh tâm.
Hoắc Hoành đứng tại chỗ nhìn cô chạy trốn, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót.
Vui mừng vì cô đã dao động, không còn bình tĩnh giống như trước nữa.
Chua xót là sau khi ở bên mình, cô chưa bao giờ tưởng tượng tới tương lai.
Tức là mình chỉ vừa mới gõ được cửa lòng của cô mà thôi, nếu muốn bước vào và cắm rễ thì còn phải mất một khoảng thời gian dài đằng đẵng nữa.
Hoắc Hoành ở trong phòng vệ sinh không thể đi ra ngoài, anh chỉ có thể chờ.
Qua khoảng mười phút sau, cửa phòng tắm lại mở ra một lần nữa.
Nhiếp Nhiên đã khôi phục vẻ mặt như thường, cô chủ động giơ tay ra, “Đi thôi, không còn sớm nữa.”
Hoắc Hoành không nói gì, đứng lên nắm tay cô, lúc vặn cửa phòng tắm ra, bọn họ lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như vừa rồi.
Lúc này, quan hệ của bọn họ chỉ là cấp trên cấp dưới.
Nhiếp Nhiên đỡ anh lên giường, đắp chăn cho anh, sau khi tắt hết đèn trong phòng, cô chuyển cái ghế đến bên cạnh giường anh.
“Cô đi ngủ đi, không cần ở lại đây.” Hoắc Hoành thấy cô định thức đêm trông mình, trong lòng không nỡ.
“Không được, bác sĩ nói tối nay phải có người bên cạnh anh.”
“Tôi không sao...” Hoắc Hoành vẫn muốn nói tiếp thì bỗng có một bóng đen đè qua, trên đỉnh đầu truyền đến giọng Nhiếp Nhiên, “Anh mau ngủ đi.”
Dứt lời, cô lại định dựa vào ghế.
Hoắc Hoành giơ tay ra kịp thời giữ lấy cô.
Trong bóng tối, Nhiếp Nhiên ngẩn ra một chút, thở dài trong lòng nhưng không làm gì nữa, chỉ dùng cái tay còn lại chỉnh chăn, thuận tiện giấu hai bàn tay nắm lấy nhau dưới chăn.
Hai người yên lặng không nói gì nắm tay nhau, bóng đêm càng thêm ấm áp.