Tiểu Tứ và Lôi Tử cùng giật mình thảng thốt, nhất thời không biết nên nói gì.
“Lúc các anh tới đây không phát hiện ra?” Đột nhiên Nhiếp Nhiên quay lại hỏi ba người đi theo phía sau mình.
Mấy người Dương Thụ vừa nhìn thấy Tiểu Tứ và Lôi Tử thì lông mày của họ cùng chau lại.
Nhiếp Nhiên cười lạnh, nói với Dương Thụ: “Nói thật, tôi hơi hoài nghi về quyết định nhất thời xúc động lúc đó của mình rồi đấy.”
Sắc Dương Thụ tái nhợt, anh ta thấp giọng xuống, nói: “Không có lần sau.”
“Trước tiên anh giải quyết hai người kia đi đã rồi nói sau.” Nhiếp Nhiên nói câu đó rồi quay người đi về.
Tiểu Tứ bò dậy thấy nhân vật chính định đi, lập tức hô lên: “Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên! Cô chờ một chút!”
Nhưng anh ta còn chưa kịp tiến lên một bước thì đã bị Dương Thụ chặn lại, Dương Thụ lạnh lùng nói: “Lập tức đi ngay!”
Bạn đang ?
“Dựa vào cái gì chứ! Nhiếp Nhiên đâu phải của một mình cậu.”
Lần này mặt Dương Thụ sầm xuống đến mức có thể nhỏ cả nước, “Tôi nói, các cậu lập tức rời đi ngay!”
Tiểu Tứ cay cú lắm. Thằng này được huấn luyện riêng không nói, lại còn muốn giấu giếm. Càng nghĩ càng tức giận, Tiểu Tứ lại lẩm bẩm: “Tôi chẳng nói gì sai cả, lúc ấy nếu không phải Lâm Hoài nhờ Nhiếp Nhiên chăm sóc cho cậu thì cậu được cô ấy thiên vị riêng như thế này à?”
Thấy hai bên muốn cãi vã, lúc này Nhiếp Nhiên đứng trong kho hàng lại đột nhiên lên tiếng, “Được thôi, các cậu muốn huấn luyện chứ gì, vậy sau này mỗi lúc trời tối cứ đến tham gia đi.”