Mục lục
(Nháp) Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Diệp Quân nói vậy, Diệp Huyên cười đáp: “Đừng sợ, năm đó cha cũng đi trên con đường như vậy, ông nội con nói với cha rằng thanh niên thì phải chịu khổ nhiều, phải gặp khó khăn và bị giày vò nhiều một chút! Khi trước lúc còn là thanh niên, cha cảm thấy ông ấy đang nói linh tinh, nhưng sau khi làm cha thì cha cảm thấy ông ấy nói cũng có lý!”

Diệp Quân sững sờ!

Mẹ kiếp!

Cha nói như vậy không phải là tiêu chuẩn kép sao?

Người làm cha này sao lại giống như đang hãm hại người khác vậy nhỉ?

Khoảnh khắc này hình tượng vĩ đại của người cha đang dần sụp đổ.

Không được!

Diệp Quân vội vàng bình tĩnh lại, không thể để bị lừa như vậy, nếu không tiếp theo e rằng hắn sẽ bị Chân thế giới đánh cho ra bã!

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tần Quan, hắn nghĩ ngợi một lát sau đó nói: “Lúc nhỏ khi con ở thành Hoang Cổ, mỗi lúc con tranh đấu với người khác, người ta luôn chửi con là con hoang không có cha mẹ...”

Nghe Diệp Quân nói vậy, mặc dù biết tên này đang cố ý nhưng trong lòng Tần Quan vẫn trỗi dậy một nỗi đau không tên.

Tần Quan kéo lấy tay Diệp Quân, khẽ nói: “Con đường của con quả thực con phải tự mình đi, mẹ không có thứ gì khác có thể giúp được cho con nhưng tiền thì luôn đủ”.

Tiền luôn đủ!

Diệp Quân trầm mặc.

Nếu tiền của mẹ đủ dùng, khổ một chút hình như cũng không phải là không thể!

Vút!

Đúng lúc này, thời không ở nơi không xa trước mặt Diệp Huyên đột nhiên nứt lìa, một người phụ nữ chậm rãi bước ra ngoài!

Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu trắng, giống như bông tuyết không vương chút bụi, rất xinh đẹp.

Nhìn thấy người phụ nữ này, mấy người của thư viện Quan Huyên đang có mặt vội vàng hành lễ.

Thanh Khưu Nữ Đế!

Thanh Khưu chậm rãi bước tới trước mặt Diệp Huyên, bà ấy khẽ cười: “Huynh!”

Huynh!

Diệp Huyên nhìn người phụ nữ trước mắt, cười nói: “Con bé này, muội cũng phá thần rồi à?”

Thanh Khưu nhoẻn miệng cười: “Đã nói rồi, huynh ở cảnh giới gì thì muội cũng sẽ đạt tới cảnh giới đó!”

Diệp Huyên phá lên cười ha ha!

Thanh Khưu đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân phía bên cạnh, bà ấy quan sát Diệp Quân một lượt, Diệp Quân vội vàng nói: “Chào cô cô!”

Thanh Khưu cười nói: “Tại sao lại tu kiếm?”

Diệp Quân không hề do dự: “Đương nhiên là vì vô địch!”

Kiếm đạo vô địch!

Trong mắt Thanh Khưu lóe lên vẻ kinh ngạc, bà ấy lại hỏi: “Con biết thế nào là vô địch không?”

Diệp Quân nhìn Thanh Khưu: “Người có thể giết con, không có; người con muốn giết, không ai là không giết chết được!”

Nghe thấy lời này của Diệp Quân, trong mắt Diệp Huyên cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.

Thanh Khưu trầm mặc một lúc, huyền khí truyền âm cho Diệp Huyên: “Đừng để bà ấy ra tay ở trước mặt nó!”

Bà ấy này đương nhiên đang chỉ Thanh Nhi váy trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK