Nhất Niệm nghiêm túc nói: “Ta thấy vậy là rất tốt”.
Diệp Quân cười cười: “Kẹo rẻ, thịt cũng rẻ nữa”.
Nhất Niệm lắc đầu: “Nói vậy không đúng”.
Diệp Quân hỏi: “Vì sao không đúng?"
Nhất Niệm suy nghĩ một hồi lâu: “Tạm thời không biết, nhưng không đúng là không đúng”.
Diệp Quân bật cười, đưa con gà nướng trong tay sang. Nhất Niệm vội vàng cất kỹ xâu kẹo vào túi xách rồi nhận lấy, há mồm cắn phập vào thịt gà.
Một hồi sau, cô ta như sực nhớ ra gì mà xé một bên đùi gà ra, đưa cho Diệp Quân với một nụ cười toe toét bóng nhẫy: “Cho huynh nè”.
Diệp Quân nhận lấy, cắn thử một miếng, thấy chất thịt mềm mịn, thơm ngon vô cùng.
Hắn hỏi: “Tháp gia ăn không?"
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân hỏi Nhất Niệm: “Muội có gia đình không?"
Cô ta vừa ăn vừa lắc đầu: “Không có”.
Diệp Quân: “Chỉ có mình muội thôi à?"
Nhất Niệm gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân chần chừ rồi hỏi: “Từ trước đến giờ chỉ có một mình?"
Nhất Niệm lại gật đầu.
Diệp Quân rơi vào im lặng.
Không ngờ cô bé này lại là trẻ mồ côi.
Hắn lại hỏi: “Thế bình thường muội làm gì?"
Nhất Niệm ngoạm phập vào con gà: “Thanh trừ”.
"Thanh trừ?"
Diệp Quân nhíu mày: “Kiểu quét dọn ấy à?"
Nhất Niệm gật đầu.
Diệp Quân rơi vào im lặng.
Đã mồ côi.
Lại còn phải quét dọn.
Cô bé này đáng thương quá!
Hắn thở dài trong lòng. Tuy bản thân cũng bị nuôi thả nhưng Diệp tộc đối đãi hắn không tệ, cuộc sống ở nơi đó vẫn khá tốt.
Thế là hắn cười nói: “Muội nghỉ việc đi, sau này theo ta”.
Nhất Niệm cong môi cười, không đáp mà chỉ tiếp tục ăn gà.
Diệp Quân: “Ta nói thật đó. Mẹ ta
giàu lắm lắm lắm luôn”.