Thật đúng là:
Da như tuyết, đầy đặn tựa núi, mịn màng nhẵn nhụi như lụa.
Êm dịu như ngọc, mềm như không xương, vươn lên cao ngất.
Một đêm này đối với Diệp Quân mà nói, thật sự là một sự dày vò.
Hắn có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng có loại chuyện lại không thể làm, cái loại không trên không dưới, lơ lửng lưng chừng này thật sự quá dằn vặt người ta.
Cứ thế, trong nỗi đau khổ dằn vặt lại vui sướng khó tả, Diệp Quân trằn trọc đến hừng đông.
Tờ mờ sáng, Từ Chân đang nằm trong lòng Diệp Quân chầm chậm mở mắt ra, dường như lại cảm thụ được điều gì, cô ta cúi đầu nhìn xuống, mặt thoáng ửng hồng.
Chợt tiếng Diệp Quân vang lên bên tai cô ta: “Tỉnh rồi?”
Từ Chân khẽ gật đầu, mặt mày đầy ngượng ngập xấu hổ: “Ừ”.
Tay Diệp Quân trôi xuống, nhẹ nhàng vỗ lên mông cô ta một cái, cười nói: “Dậy thôi”.
Nói xong, hắn ngồi dậy, rời giường vào phòng tắm, xối nước lạnh.
Nhìn theo bóng Diệp Quân hối hả chạy vào phòng tắm, khóe miệng Từ Chân hơi cong lên, tối qua, dù chưa phát sinh chuyện gì khiến hai bên khó xử nhưng những hành vi tình tứ khi đó cũng đủ khiến người ta xấu hổ.
Hồi lâu sau, Từ Chân ngồi dậy, sửa sang lại áo ngủ đã xốc xếch rồi đi vào bếp, chỉ một lát, hai bát mì ăn liền đã được nấu xong.
Diệp Quân bước ra, hắn đã thay bộ áo dài màu trắng, bởi không thích thả tóc nên hắn đã cột mái tóc dài ra sau đầu, đuôi tóc cao cao nhìn thật mát mẻ dễ chịu.
Diện mạo như ngọc, vóc dáng tựa trúc!
Nhìn Diệp Quân, Từ Chân khẽ nhoẻn cười: “Tới ăn mì”.
Diệp Quân gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện, đưa mắt nhìn Từ Chân. Lúc này Từ Chân đang mặc bộ áo ngủ, áo có hơi xốc xếch, cổ áo khá rộng, nếu đứng lên nhìn từ trên xuống hẳn sẽ thấy được cảnh xuân phơi phới.
Vừa thức dậy chưa bao lâu, tóc Từ Chân còn hơi rối, trông có vẻ biếng nhác, nhưng lại mang một sự quyến rũ khác thường ngày, khiến người ta trông thấy liền muốn ôm vào lòng…
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Diệp Quân, Từ Chân mỉm cười: “Nhìn ta làm gì?”
Diệp Quân cười đáp: “Đẹp”.
Từ Chân cười cười: “Mau ăn đi”.
Diệp Quân gật đầu rồi dời mắt, bắt đầu ăn mì.
Một lát sau, Diệp Quân đã ăn xong phần của mình, hắn ngẩng lên nhìn Từ Chân, cười nói: “Chân tỷ, ta đi đây”.
Từ Chân gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân đứng dậy đi ra cửa, nhưng vào lúc này, Từ Chân lại đột nhiên gọi hắn: “Chờ chút đã”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Từ Chân.