Diệp Quân mỉm cười, sắc mặt tự nhiên, hắn thật sự không có ý gì khác.
Nhìn vào đôi mắt trong sáng của Diệp Quân, Từ Chân cũng cười cười theo.
Diệp Quân bỗng nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt: “Chân tỷ, trong thời gian này, tỷ có thể chỉ dạy võ đạo cho ta không?”
Hắn biết, một ngày rời khỏi hệ Ngân Hà, chắc chắn sẽ có vô số cuộc ác chiến chờ hắn.
Vĩnh Sinh Đại Đế, Vũ Trụ Kiếp, Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, cùng với những nguy hiểm chưa biết tên…
Hiện giờ, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai, nếu không, một khi đại chiến tới, mình sẽ bị người ta đánh cho không có sức chống đỡ.
Từ Chân gật đầu: “Ban ngày ta phải viết sách, buổi tối cậu có thể tới chỗ ta, có gì không biết, ta có thể dạy cho”.
Nói xong, cô ta cũng từ từ nằm xuống.
Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn sang Từ Chân, cảm nhận được ánh mắt Diệp Quân, Từ Chân cũng ngoảnh qua.
Bốn mắt nhìn nhau.
Diệp Quân nghiêng người, rướn tới hôn lên đôi môi mềm mại của Từ Chân.
Từ Chân trợn to mắt, dường như không kịp định thần.
Một giây, Diệp Quân đã tách ra, nhìn Từ Chân vẫn còn đang ngây dại, hắn mỉm cười: “Đây là một phương thức cảm ơn đặc thù của hệ Ngân Hà, không có ý gì khác”.
Từ Chân nhìn Diệp Quân, mắt chớp chớp, không nói một lời, nhưng trong lòng vô cùng nghi hoặc, hệ Ngân Hà thực sự có phương thức cảm ơn đặc thù này sao?
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ gần ngay trong gang tấc, Diệp Quân không kìm lòng được, lại khẽ hôn một cái, nói: “Cảm ơn thêm chút nữa”.
Nói đoạn, hắn ngả người nhắm mắt, ngủ.
Từ Chân vẫn chằm chằm nhìn Diệp Quân, nhưng lúc này, Diệp Quân đã ngủ rồi.
Hồi lâu sau, cô ta mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt.
Hôm sau.
Trời mới tờ mờ sáng, Diệp Quân đã tỉnh dậy, nhận ra điều bất thường, hắn quay người sang, thấy Từ Chân lại ngủ trong lòng mình, đầu gối lên cánh tay hắn.
Từ Chân đang co người nằm trong lòng hắn, nửa người áp sát bên người hắn, mềm mại ấm áp vô cùng.
Máu trong huyết quản Diệp Quân như sôi lên.
Song, thoáng chốc hắn đã trấn áp được.
Diệp Quân cười cười, chậm rãi nhắm mắt, hơi men tối qua còn chưa tan hết, hiện giờ hắn vẫn thấy choáng váng đầu óc.
Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!
Trong đầu hắn chợt hiện ra bóng dáng cô gái áo bào trắng hôm qua.
Hai bên vừa gặp mặt, không cần nói bất kì một câu thừa thãi nào, lập tức ra tay.