Mục lục
(Nháp) Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước tới bên cạnh ông, liếc nhìn thanh kiếm lơ lửng trước mặt, nhưng không nói gì, chỉ đưa miếng dưa ra.

Người đàn ông áo trắng mỉm cười, cầm một miếng dưa, cắn một cái rồi cười bảo: “Ngon lắm”.

Người phụ nữ váy trắng cũng cười, cầm miếng dưa kia ăn.

Người đàn ông áo trắng lại nhìn thanh kiếm Thanh Huyên trước mặt, cong ngón tay bắn vào thân kiếm.

Ong!

Một tiếng kiếm kêu vang lên, kiếm lại khôi phục như ban đầu.

Người đàn ông áo trắng nhìn về phía chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Xem ra, cũng đến lúc phải đi rồi”.

Người phụ nữ váy trắng đứng cạnh ông cũng quay đầu nhìn vào một nơi sâu thẳm trong hư không, ánh mắt tĩnh lặng, không nói lời nào.

Trong Kiếm Tháp.

Diệp Quân nằm trong lòng Hiên Viên Lăng, sắc mặt bệch bạc như giấy, vừa rồi, tuy đã được tờ giấy thần bí kia cứu mạng nhưng hắn cũng đã bị trọng thương, hiện giờ chỉ cảm thấy sức lực toàn thân dường như đã bị rút sạch, yếu ớt vô cùng.

Hiên Viên Lăng ôm Diệp Quân, bối rối không biết phải làm sao. Cô ấy lo lắng hỏi: “Anh… không sao chứ?”

Diệp Quân khẽ lắc đầu, không chết được, nhưng quả thực rất mệt và yếu quá.

Hiên Viên Lăng đang muốn nói gì, Hiên Viên Kỳ cùng những người khác trong gia tộc cũng đã tới tầng thứ chín. Thấy được thanh kiếm trong tay Diệp Quân, sắc mặt bọn họ đều trở nên hết sức nặng nề.

Hiên Viên Kỳ bước tới trước mặt Diệp Quân và Hiên Viên Lăng, đang định hỏi gì đó, Hiên Viên Lăng đã nói: “Trước cứ để anh ấy chữa thương xong đã”.

Hiên Viên Kỳ do dự giây lát rồi gật đầu: “Cũng phải”.

Nói đoạn, ông ta cùng đám người kia rời khỏi tháp.

Hiên Viên Lăng lấy ra hai viên Khí Lực Đan đưa cho Diệp Quân dùng. Nuốt Khí Lực Đan, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, bắt đầu hấp thu linh khí trong trời đất.

Hiện giờ hắn đã bị thương rất nặng, chỉ dựa vào Khí Lực Đan thì không thể đủ, cần tự hấp thu một chút linh khí mới được.

Hiên Viên Lăng vẫn ôm lấy Diệp Quân, ánh mắt nhìn hắn vô cùng phức tạp.

Thực ra, chính cô ấy cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Cảnh tượng vừa rồi khiến cô ấy hiểu được một điều, thân phận của người đàn ông trước mắt đây tuyệt đối không bình thường.

Rốt cuộc anh là ai?

Hiên Viên Lăng khẽ lắc đầu, lòng tràn đầy nghi hoặc và buồn bực.

Cô ấy cứ ôm Diệp Quân như vậy trong suốt quá trình hắn chữa thương, đến tận tối, sắc mặt Diệp Quân mới khá lên đôi chút.


Diệp Quân chậm rãi mở mắt, Hiên Viên Lăng nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK