Có một người đàn ông mặc áo gấm đứng trên con rồng lớn này, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo gấm, trước ngực lộ ra một vùng da thịt, tóc dài ngang vai, trang điểm khá đậm, trông cực kỳ tà mị và cuồng dã.
Xung quanh người đàn ông áo gấm còn có một nhóm cô gái xinh đẹp, những người này ăn mặc khá mát mẻ, những chỗ đặc biệt nửa kín nửa hở, vô cùng gợi cảm.
Thấy thế Diệp Quân cảm thấy hơi ngạc nhiên, trận thế của người này lớn thật.
Ngay lúc này, một nguồn năng lượng bí ẩn bỗng ngăn con rồng lớn đó lại, người đàn ông trên con rồng bật cười, sau đó dẫn đám phụ nữ xuất hiện trước cánh cổng đá, hắn ta lướt nhìn mấy người Diệp Quân, sau đó mỉm cười nói.
Nhưng không ai hiểu hắn ta đang nói gì cả.
Người đàn ông tà mị cũng nhận ra điều này, sau đó lấy một quả cầu thủy tinh ra rồi chỉ vào quả cầu thủy tinh, sau đó lại chỉ vào đầu mình.
Diệp Quân do dự một chốc, sau đó chủ động giơ ngón tay lên chỉ, hội tụ ngôn ngữ và văn tự của vũ trụ nền văn minh của mình vào trong quả cầu thủy tinh đó.
Người đàn ông mang đao ngẫm nghĩ, sau đó cũng vung tay lên, hội tụ ngôn ngữ và văn tự của vũ trụ nền văn minh của mình vào trong quả cầu thủy tinh.
Người đàn ông áo trắng ở một bên bất động, chẳng thèm liếc nhìn người đàn ông tà mị đó.
Người đàn ông tà mị nhếch môi cười, sau đó nhìn người đàn ông áo trắng, mặt người đàn ông áo trắng không cảm xúc vẫn mặc kệ.
Người đàn ông tà mị đó bỗng lấy một thanh búa sắt đánh mạnh về phía người đàn ông áo trắng.
Người đàn ông áo trắng hơi híp mắt, y không ngờ người đàn ông tà mị lại đột nhiên ra tay, nhưng phản ứng y cũng rất nhanh, cổ tay khẽ vặn, một cây thương dài bay ra từ trong lòng bàn tay y, hướng về phía cái búa của người đàn ông tà mị đó.
Bụp!
Búa và thương vừa chạm vào nhau, người đàn ông áo trắng bị văng ra xa cả ngàn trượng, thời không mà y ngang qua đều bị méo mó.
Người đàn ông áo trắng vừa dừng lại, một thanh búa lại hung hăng đánh tới, y còn chưa kịp phản ứng đã bị thanh búa đó đánh thành bùn nát.
Thẳng thừng giết chết.
Người đàn ông tà mị nhìn người đàn ông áo trắng đã trở thành đống bùn thịt, mặt đầy khinh thường: “Vũ trụ này không cho phép có người khoe mẽ hơn Đại Tôn ta”.
Thấy thế người đàn ông mang đao nhìn chằm chằm người đàn ông tà mị, trong mắt là sự nghiêm trọng và kiêng dè.
Diệp Quân lắc đầu thầm nói: “Người bên ngoài bạo lực quá, không hợp ý là ra tay giết người”.
Tiểu Tháp nói: “Ông nội ngươi còn bạo lực hơn chúng”.
Diệp Quân chớp mắt: “Ông nội ta rất bạo lực sao?”
Tiểu Tháp nói: “Huyết mạch của ngươi là từ đâu? Là do ông nội giết từng người một mà thành đấy”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp nói: “Ông nội ngươi có ở đây thì người ở đây có lẽ đều sẽ chết”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Nếu cha ta ở đây thì sao?”
Tiểu Tháp ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nếu cha ngươi ở đây, có lẽ người ở đây đều sẽ bị ông ấy bán đi, sau đó còn giúp ông ấy đếm tiền”.
Diệp Quân: “…”