Mục lục
(Nháp) Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói rồi, cô ta xòe tay ra, một chiếc chuông nhỏ màu đen xuất hiện trong tay, cô ta nói: "Thật không dám giấu gì, đây là chí bảo tổ truyền của ta, không chỉ có chức năng che giấu hơi thở vô cùng tuyệt diệu, mà còn có khả năng bảo vệ rất mạnh mẽ, có thể tránh được ba lần tấn công toàn lực của cường giả cảnh giới Khai Đạo. Nhưng nó có một khuyết điểm rất lớn, chính là chỉ có thể dùng một lần trong một trăm năm".

Chỉ dùng được một lần trong một trăm năm!

Mọi người nghe thế thì đều thấy kinh ngạc, thế là lại rơi vào im lặng,

Món chí bảo này của người ta chỉ dùng được một lần mỗi trăm năm, hơn nữa còn có thể chống lại được ba đòn toàn lực của cường giả cảnh giới Khai Đạo, đây không phải là thứ mà Tổ Mạch có thể bù đắp thiệt hại được.

Chu Phạn lại nói: "Cũng không dám giấu gì, ta là người của Hoàng thất Đại Chu, mà cạnh tranh Hoàng trữ trong cung lại khá tàn khốc, nếu ta dùng bảo vật bảo mệnh này bây giờ thì chẳng khác gì mất đi một lá bài tẩy quan trọng để đối đầu với những người khác ở trong Hoàng thất... Hầy".

Diệp Quân liếc mắt nhìn Chu Phạn đang tỏ vẻ vô cùng khó xử, yên lặng không nói gì.

Lúc này, người đàn ông áo đen kia bỗng nói: "Cô nương, thế này thì sao, nếu cô chịu dùng vậy này thì coi như chúng ta nợ cô một lần ân tình, sau này chỉ cần cô cần chúng ta giúp đỡ thì chúng ta tuyệt đối không chối từ, cô thấy được không?"

Những người còn lại thấy hơi do dự.

Ân tình!

Kết một mối ân tình là coi như đã có một phần nhân quả, mà tương lai nhân quả này sẽ ra sao thì khó ai mà nói trước được.

Nếu có thể, bọn họ muốn dùng tiền hơn.

Đúng lúc này, Chu Phạn đột nhiên cười nói: "Quen biết với chư vị là đã có duyên rồi, chư vị không cần phải khó xử, cũng không cần nợ ân tình gì của ta cả, ta mang mọi người qua vậy".

Nói xong, cô ta lập tức thôi thúc thần vật trong tay.

Nghe Chu Phạn nói thế, mọi người đều sững sờ, sau đó lại lập tức bày ra vẻ bối rối.

Đúng lúc này, người đàn ông áo bào đen đột nhiên khẽ cười lên: "Cô nương trượng nghĩa, nhưng Tiết Nhạc ta không phải loại người chiếm lợi của người khác, da mặt ta không dày đến thế. Lời ta nói vẫn ở đó, cô nương, ta nợ cô một ân tình, ngày sau nếu có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta đến, nếu ta mặc kệ thì đạo tâm sẽ vỡ nát, chết không được tử tế".

Người đàn ông áo bào đen đã nói vậy, sắc mặt những người còn lại chợt trở nên hơi khó coi.

Diệp Quân liếc mắt nhìn Chu Phạn, hắn và tất cả mọi người ở đây đều nhận ra được chiêu trò của cô nương này, đều đã là người sống mấy trăm nghìn, thậm chí là mấy trăm vạn năm, sao có thể không nhìn ra được chút chuyện vặt ấy chứ?

Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng trách cả.

Người ta có cách để đi qua mà không động gì đến oán linh kia, nhưng người ta chẳng quen chẳng biết gì các ngươi, mắc gì họ phải giúp các ngươi?

Nếu thật sự muốn chiếm lợi người ta, tỏ vẻ giả ngu nhắm mắt đi qua, thì có lẽ người thua cuộc cuối cùng vẫn là bản thân thôi.

Nghĩ tới đây, mấy người kia cũng nhanh chóng bước ra, bày tỏ mình nợ Chu Phạn một ân tình.

Mà người duy nhất không tỏ thái độ chính là Diệp Quân.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.

Diệp Quân liếc mắt nhìn Thiên Uyên kia, hắn vẫn chưa muốn nợ ân tình của người khác lắm, thế là đành hỏi trong lòng: "Tháp gia, lát nữa có thể làm phiền ngươi giúp ta chịu đựng một chút được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK