Diệp Quân và Trấn Nam Tuyết?
Mọi người chợt cảm thấy hình như cũng không phải không được.
Dẫu sao Diệp công tử trước mắt thật sự rất ưu tù, dù không có gia thế bối cảnh lớn mạnh cũng hoàn toàn xứng với Trấn Nam Tuyết, huống hồ bối cảnh của đối phương còn vô cùng không đơn giản.
Nếu nên duyên với hắn thì chẳng khác nào hai bên sẽ trói buộc với nhau.
Hiện tại mọi người cũng không còn quá mâu thuẫn trong việc hợp tác với Diệp Quân nữa.
Lúc này một ông lão đột nhiên đi vào điện, ông lão cung kính hành lễ với mọi người rồi nói: “Tộc trưởng, Thần Võ của nhà họ Thần sắp đến Trấn tộc của chúng ta rồi”.
Trấn Thiên chậm rãi đứng dậy: “Chuẩn bị đi”.
Nghe thấy câu này, mọi người đều biết Tộc trưởng đã quyết định rồi.
Mà mọi người cũng không phản đối nữa.
…
Điện bên cạnh.
Trấn Nam Tuyết và Diệp Quân ngồi đối diện nhau.
Trấn Nam Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân nói đùa: “Nam Tuyết cô nương nhìn chằm chằm ta như thế sẽ khiến ta thấy ngại đấy”.
Trấn Nam Tuyết cười nói: “Diệp công tử, nói thật thì ta rất tò mò với lai lịch của ngươi”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười không nói gì.
Trấn Nam Tuyết chợt cất lời: “Nếu nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang mượn ngươi quyển sổ này, ngươi sẽ cho bọn họ mượn chứ?”
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy sao?”
Trấn Nam Tuyết lắc đầu: “Ta không biết”.
Diệp Quân gật đầu: “Làm người phải có qua có lại, nếu mọi người hoà thuận thì mượn xem một lúc ta cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng nếu cô đến cướp… thì khá là mất lịch sự”.
Trấn Nam Tuyết nhẹ giọng nói: “Có lẽ bọn họ không biết ngươi dễ đàm phán thế”.
Nói đến đây, trong mắt cô ta không khỏi lộ vẻ phức tạp.
Những năm gần đây, ba thế lực lớn siêu nhiên kiêu ngạo đã quen.
Bọn họ để ý cái gì gần như đều sẽ thẳng thừng ép mua ép bán, thậm chí là cướp, đương nhiên lần nào chiêu nào cũng dùng được.
Vì không ai dám đối đầu với bọn họ.
Mà lần này rõ ràng khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần đã động vào một kẻ khó chơi rồi.
Diệp công tử trước mắt là người thích mềm mỏng, không thích gay gắt!
Lúc này Trấn Nam Tuyết đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài điện, không biết đã nhìn thấy gì khiến cô ta sa sầm mặt: “Người của nhà họ Thần đến rồi”.
Diệp Quân bình tĩnh nhìn ra ngoài điện.