Sau khi ông lão đi, Bát điện chủ chậm rãi nhắm mắt lại, sau một hồi trầm ngâm, gã lại mở hai mắt, sau đó mở lòng bàn tay ra, một lệnh bài xuất hiện.
Lệnh Ác Đạo!
Tay phải của Bát điện chủ hơi dùng sức, lệnh bài rung động dữ dội, một lát sau đột nhiên có giọng nói truyền ra từ trong lệnh bài: “Có chuyện gì?”
Bát điện chủ híp mắt: “Nguy”.
…
Trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân đứng trong đám mây, trên hòn đảo trước mặt hắn có một gốc Tiên Đạo Thụ đang nhanh chóng lớn lên.
Nhờ hắn liên tục cung cấp Tổ Mạch, gốc Tiên Đạo Thụ này đã cao mấy nghìn trượng.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên rời khỏi Tiểu Tháp, vừa rời đi, Thiên Xích đã xuất hiện trước mặt hắn, bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông vạm vỡ đi cùng, người đó chính là Cương Chủ.
Cương Chủ quan sát Diệp Quân bằng ánh mắt tò mò, trông cũng anh tuấn phong lưu, nhưng không biết thực lực thế nào.
Diệp Quân nhìn Cương Chủ, đang định lên tiếng thì Thiên Xích chợt nói: “Diệp thiếu, nơi này không phù hợp trò chuyện, chúng ta vào tháp nói đi”.
Diệp Quân thoáng ngây người, sau đó cười nói: “Được, hai vị đi theo ta”.
Dứt lời hắn dẫn hai người vào trong Tiểu Tháp.
Vừa tiến vào trong, nét mặt Cương Chủ đã thoáng chốc trở nên nặng nề: “Nơi này…”
Thiên Xích kéo ống tay áo Cương Chủ, dùng huyền khí truyền âm: “Đừng kinh ngạc như thế, trông giống như chưa trải sự đời ấy”.
Cương Chủ: “…”
Thiên Xích đột nhiên cười nói: “Diệp thiếu, chắc cậu không biết, Cương Chủ là thể tu danh tiếng lẫy lừng ở Đăng Thiên Vực, thân thể của ông ta vô cùng khoẻ mạnh… Đúng rồi, không phải cậu có thanh kiếm à? Lấy ra cho Cương Chủ thử xem, ông ta có biệt danh là vạn pháp vạn khí không thể xâm phạm đấy…”
Diệp Quân nhìn thoáng qua Cương Chủ, sau đó cười nói: “Được”.
Dứt lời hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trước mặt hai người.
Cương Chủ đang muốn quan sát kiếm Thanh Huyên thì Thiên Xích đã thẳng thừng cầm lấy, sau đó đâm về phía ông ta.
Xoẹt!
Kiếm vào mấy tấc, máu tươi lập tức bắn ra.
Diệp Quân: “…”
Cương Chủ ngơ ngác: “Ông… làm gì đấy?”
Thiên Xích rút kiếm ra, không ngừng lắc đầu: “Cương Lão, thân thể này của ông vẫn còn chưa luyện đủ!”
Dứt lời ông ta trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Quân.
Cương Chủ không tức giận mà trở nên bối rối.
Ông ta biết rõ sự mạnh mẽ của thân thể mình, có thể nói trong những người cùng cấp bậc, rất ít ai có thể làm ảnh hưởng đến thân thể của ông ta, mà lúc này Thiên Xích kia chỉ cầm kiếm đâm nhẹ một cái đã đâm xuyên qua được rồi?
Cái quái gì vậy?
Cương Chủ nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân với vẻ khó tin…