Lý Xuyên cười nói: "Người ở tầng lớp thấp như chúng ta, muốn thay đổi số mệnh là chuyện vô cùng gian khó. Nhưng bây giờ có một cơ hội cực lớn đang bày ra trước mắt chúng ta, chỉ cần đi theo Lục Thiên sư huynh thì số mệnh của chúng ta sẽ thay đổi, không chỉ số mệnh của chúng ta được thay đổi mà đến cả vận mệnh của gia tộc chúng ta cũng được thay đổi".
Lâm Càn bỗng nói: "Nếu Diệp huynh thắng thì sao?"
Lý Xuyên khẽ cười: "Ngươi thấy có khả năng đó không?"
Lâm Càn bình tĩnh nói: "Ngày hôm đó ở Trung Thổ Thần Châu, chẳng phải Diệp huynh đã chiến thắng trong trận đấu với Lục Thiên rồi đó sao?"
Nụ cười trên mặt Lý Xuyên dần tan biến: "Đó là vì hôm ấy Lục Thiên sư huynh chưa dốc hết toàn lực, hơn nữa, thắng thua nhất thời đâu nói lên được điều gì?"
Lâm Càn hỏi: "Hôm ấy Diệp huynh đã có thể thắng gã, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng một tháng sau Diệp huynh không thể lần nữa chiến thắng gã?"
Lý Xuyên nhìn chằm chằm Lâm Càn, nhấn mạnh: "Lục sư huynh là người mang thiên mệnh!"
Lâm Càn lại hỏi: "Nếu gã đã là người mang thiên mệnh thì sao hôm ấy lại thua Diệp huynh?"
Lý Xuyên hơi khó chịu: "Ngươi gợi đòn đúng không?"
Lâm Càn cười nói: "Ta nói lý với ngươi, ngươi nói không lại thì bảo là ta gợi đòn, ngươi không thấy rất nực cười à?"
Nói rồi, hắn ta lắc đầu cười: "Trận chiến giữa Diệp huynh và Lục Thiên, ta không dám nói chắc chắn Diệp huynh sẽ thắng, nhưng các ngươi lại nghĩ rằng nhất định huynh ấy sẽ thua. Mà nguyên nhân khiến các ngươi nghĩ như vậy là vì Lục Thiên là người mang thiên mệnh. Ta thừa nhận, thân phận người mang thiên mệnh rất ngầu, nhưng thế thì đã sao? Kiếm Chủ Nhân Gian vô địch, không có nghĩa là người mang thiên mệnh cũng vô địch!"
Lý Xuyên nhìn Lâm Càn chòng chọc, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi thật sự là dốt nát không cứu nổi. Ta hỏi ngươi, từ xưa đến nay, ai làm nên đại sự mà phía sau lưng không có một thế lực gia tộc khổng lồ? Lục Thiên là người mang thiên mệnh, sau lưng không chỉ có Ngân Hà Tông, Vị Lai Tông và Tiên Bảo Các dốc sức giúp đỡ mà còn có vô số thế gia và tông môn ủng hộ. Còn Diệp Quân kia thì sao? Kiếm Tông? Phúc địa Linh Hư? Động thiên Tuế Nguyệt? Tộc Thiên Long? Những thế lực này có là gì so với Tiên Bảo Các và Ngân Hà Tông chứ?
Lâm Càn cười nói: "Thế ta hỏi ngươi, nếu một tháng sau tỉ võ, Diệp huynh thắng thì sẽ thế nào?"
Lý Xuyên cười khẩy: "Ngươi thấy có khả năng đó không?"
Lâm Càn nói: "Nếu Diệp huynh của ta thắng thì sao?"
Lý Xuyên phất tay áo: "Tuyệt đối không thể! Người mang thiên mệnh là vô địch!"
Lâm Càn nhìn chằm chằm Lý Xuyên: "Gã từng thua Diệp huynh!"
Lý Xuyên lạnh lùnh nói: "Thế thì đã sao? Thắng thua nhất thời đâu nói lên được điều gì? Con đường võ đạo không nhìn thành tích nhất thời mà phải nhìn tới tương lai!"
Lâm Càn nhìn Lý Xuyên một lúc rồi thở dài: "Chó gặp chó thì chỉ có ngửi với liếm thôi. Ta không ghét chó, ta chỉ ghét loại người liếm láp người khác như con chó mà thôi!"
"Láo toét!"
Lý Xuyên nhìn Lâm Chính, giọng điệu u ám: "Lâm Càn, ta thật sự đã nể mặt ngươi quá rồi phải không! Với con mắt nhìn người và trí tuệ này của ngươi, chẳng trách Thượng Tiêu Tông lại trục xuất ngươi ra khỏi Thiên Môn. Loại người có mắt nhìn hạn hẹp như ngươi, cả đời cũng không làm nên cơm cháo gì!"
Lâm Càn bình tĩnh nói: "Dù Lâm Càn ta có đói chết cũng tuyệt đối không nịnh nọt kẻ khác! Ta chưa từng nói Diệp huynh chắc chắn sẽ thắng người mang thiên mệnh, nhưng dù huynh ấy thua thì ông đây cũng đứng về phía huynh ấy!"
Lý Xuyên cười mỉa: "Bây giờ ngươi đã bị trục xuất khỏi Thượng Tiêu Tông, như con chó chết chủ, hắn đã cho ngươi cái gì?"
Lâm Càn cười nói: "Ngươi nịnh đầm người mang thiên mệnh thế này, gã đã cho ngươi cái gì? Ta cũng không thể hiểu nổi! Làm người đàng hoàng không làm, sao lại cứ thích làm loại chó liếm chân người thế nhỉ?"
Lý Xuyên nhìn chằm chằm Lâm Càn: "Đánh tét mỏ hắn cho ta!"
Mấy học viên Võ Viện đứng bên cạnh gã đang định ra tay thì một giọng nói bỗng vang lên bên cạnh: "Ai dám động tới huynh ấy thì hôm nay ta sẽ đồ sát Võ Viện!"