Mục lục
(Nháp) Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu lùi bước, tất cả mọi người đều sẽ chết!

Phải biết rằng, những người ở đây đều không phải người tu luyện, một khi rời xuống thì sẽ chết chắc.

Tô Tử nhìn Diệp Quân đang vô cùng đau đớn trước mắt, trong lòng nhất thời như lửa đốt, cô ấy muốn giúp đỡ, nhưng không biết phải giúp thế nào, chỉ có thể luống cuống đứng tại chỗ.

Mà lúc này, máy bay đã sắp rơi xuống đất, tốc độ bây giờ rất chậm, giống như hạ cánh bình thường vậy.

Diệp Quân siết chặt hai tay, cố gắng chịu đựng, lúc này, hắn cảm thấy mình như sắp vỡ tan ra.

Khi máy bay rơi xuống một sườn núi nhỏ, Diệp Quân cũng không gắng gượng được nữa, tất cả kiếm ý màu máu đều tan rã.

Ầm!

Toàn bộ máy bay lập tức vỡ vụn.

Vào khoảnh khắc kiếm ý tan rã, kiếm ý và huyết mạch của Diệp Quân đều đã thay đổi, nhưng hiện tại, đương nhiên Diệp Quân cũng không rảnh để tâm những điều đó.

Tô Tử vội vàng ôm lấy Diệp Quân, hai người lăn xuống từ trên sườn núi nhỏ, cũng may sườn núi này rất bằng phẳng, không có chướng ngại vật gì.

Cuối cùng hai người cũng lăn xuống dưới.

Cảm giác đau đớn đến từ lưng khiến Tô Tử nhíu chặt mày, như nghĩ đến điều gì, cô ấy vội ngồi dậy, khi thấy Diệp Quân trước mặt, cô ấy nôn nóng gọi: “Tiểu Quân… Tiểu Quân…”

Diệp Quân nằm đó, hai mắt khép hờ, huyết mạch phong ma trên người chậm rãi tản đi, mà hắn cũng rơi vào hôn mê.

Thấy Diệp Quân hôn mê, Tô Tử chợt cảm thấy sợ hãi, cô ấy giơ hai ngón tay đặt lên mũi Diệp Quân, khi cảm nhận được nhịp thở, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó bật khóc.

Tô Tử vội vàng cầm lấy điện thoại, nhưng lại không có chút tín hiệu nào cả!

Phải làm sao đây!

Tô Tử ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, xác máy bay ở trên đó, mà chỗ bọn họ cách đỉnh núi khoảng hơn nghìn mét, gần như không thể dẫn Diệp Quân quay lại đỉnh núi. Hơn nữa một phần xác máy bay trên đỉnh núi đã bốc cháy, những người trên đỉnh núi cũng đang bỏ chạy.

Không thể quay lại!

Tô Tử đảo mắt nhìn xung quanh, lúc này cô ấy và Diệp Quân ở dưới chân núi, xung quanh rất nhiều cây có gai, cách đó mấy trăm mét là một cánh rừng rậm, mà lúc này trời đã sắp tối.

Sau khi cuống cuồng một lúc lâu, Tô Tử cố ép bản thân lấy lại bình tĩnh, sau đó cô ấy đứng lên muốn đưa Diệp Quân rời khỏi đây, vì nơi này không có chỗ nào để trốn cả, một khi trời tối nơi này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa bây giờ Diệp Quân bị thương rất nặng, phải dẫn hắn đến nơi có tín hiệu, sau đó tìm người giúp đỡ!

Tô Tử nhìn Diệp Quân nằm dưới đất, cô ấy cắn răng, sau đó xé tay áo quấn chân mình lại, vì cô ấy mang giày cao gót, mà bây giờ đương nhiên không thể mang giày như thế.

Sau khi quấn quanh chân, cô ấy nhẹ nhàng kéo Diệp Quân, vác hắn lên lưng. Hơi nặng…

Thân thể Tô Tử lập tức cong xuống, có vẻ vô cùng mất sức.

Hai tay Tô Tử nâng chân Diệp Quân, sau đó từ từ đi về phía xa, cô ấy đi rất chậm, hơn nữa xung quanh đều là cây có gai, đi chưa được mấy bước thì quần của cô ấy đã rách, vết máu xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK