Như cảm nhận được sự quan sát chăm chú của Lâm Phi, Mộ San San mượn cơ hội nhấp cafe rồi liếc Lâm Phi một cái.
Từ cái nhìn này mà Mộ San San có thể nhận ra được cái nhìn thán phục và sự ủng hộ mà Lâm Phi dành cho mình. Cũng vào giây phút đó, trái tim Mộ San San như đã lỡ một nhịp.
Từ nhỏ đến lớn, vì dung mạo, gia thế và năng lực mà Mộ San San nhận được quá nhiều sự tán thưởng, nhưng không biết vì sao lúc này cô lại nhận ra được sự tán thưởng đầy tính khích lệ nhưng lại vô cùng ấm áp trong mắt Lâm Phi, sự ấm ấp đó trong chốc lát đã sưởi ấm trái tim của Mộ San San.
Cảm giác đó ấm áp, ngọt ngào, lại có chút tê dại.
Đây là thứ cảm giác mà từ trước đến nay Mộ San San chưa từng có, cô ta cũng không thể diễn tả nổi trạng thái lúc này của mình là gì.
Nhưng có một điều mà Mộ San San có thể khẳng định được, cảm giác này khiến cho cô ta cảm thấy rất thoải mái, đến ánh mắt nhìn về Lâm Phi cũng trở nên dịu dàng hơn.
Đối với cái kiểu “đưa mắt tỏ tình” này giữa Mộ San San và Lâm Phi, cả hai cô gái Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi đều không phát hiện ra, chủ yếu là vì cả hai cô nàng đều đặt hết tâm tư vào chuyện Mộ San San sa thải nhân viên nên không hề chú ý đến Lâm Phi.
Dù cả hai cô gái này có thấy cử chỉ đó giữa Mộ San San và Lâm Phi thì họ cũng sẽ không mấy để tâm, vả lại họ càng không thể nào có thể tưởng tượng được mối quan hệ thực sự giữa Lâm Phi và Mộ San San.
Chủ yếu vẫn là khoảng cách về thân phận giữa Mộ San San và Lâm Phi quá khác biệt.
Một người là nữ thần trong giới kinh doanh của thành phố Trung Hải cao cao tại thượng, lạnh lùng băng giá – Mộ San San, một người lại chỉ là trợ lý quèn không tên tuổi đi cửa sau vào tập đoàn Mộ Thị, dù là ai đi chăng nữa cũng không thể tưởng tượng nổi bọn họ lại là vợ chồng.
Khi không khí trong phòng tổng giám đốc lúc này còn đang chìm vào yên lặng thì chiếc điện thoại rẻ tiền của Lâm Phi đột nhiên lại kêu lên không đúng lúc.
Cảm nhận được sự chú ý của cả ba cặp mắt của ba cô gái đột nhiên đổ dồn về mình, Lâm Phi lại không hề thấy có chút ái ngại nào.
Hắn rút điện thoại ra, số lạ hiện lên màn hình, Lâm Phi không nghĩ ngợi nhiều liền lập tức cúp máy coi như số lạ gọi đến làm phiền.
Nhưng Lâm Phi còn chưa cúp máy được bao lâu thì số điện thoại lạ lại gọi đến lần nữa, lúc này hắn bắt đầu thấy phiền toái. Hắn vừa nhấc máy lên là tuôn ra một tràng ca thán: “Ai đấy, không biết tôi đang họp với tổng giám đốc sao, cô đang làm phiền đến nhã hứng họp hành của tôi rồi hiểu không hả, tốt nhất có chuyện gì quan trọng thì hãy tìm tôi nếu không tôi nhất định sẽ cho cô vào danh sách đen đấy.”
Cả ba cô gái chả mấy vui vẻ, lườm cho Lâm Phi một cái. Lăng Vi Vi lên tiếng hạ giọng phỉ báng hắn là đồ vô liêm sỉ.
Rõ ràng là Lâm Phi còn đang trong văn phòng làm việc nhưng chuyện họp hành này căn bản không hề liên quan gì đến hắn. Nếu có miễn cưỡng liên quan đến hắn thì đó chính là hắn đã làm ngắt mạch cuộc họp của ba người bọn họ mới phải.
Nếu không phải vì khi nãy “ánh mắt đưa tình” đầy sự cổ vũ động viên của Lâm Phi khiến Mộ San San cảm thấy ưng bụng thì e rằng cô ta cũng phải xem xét sau này khi họp có nên cấm Lâm Phi vào phòng cô ta hay không.
“Alo, con em này nữa, nói gì đi chứ.”
Đầu dây bên kia không hề có tiếng trả lời, Lâm Phi không chịu nổi bèn nói năng thô tục.
Một tràng cười yểu điệu vang lên, người ở đầu dây bên kia cứ thế cười khiến cho trái tim Lâm Phi như bị hàng trăm nghìn cái vuốt mèo cứ thế cào lên, đó chính là kiểu đứng núi này trông núi nọ.
Nhưng từ điệu cười này, Lâm Phi có thể đoán ra được người ở đầu dây bên kia chắc chắn là một tuyệt sắc giai nhân với sự chín chắn trưởng thành không kém Thẩm Bội Ni, thậm chí còn hơn cả Thẩm Bội Ni.
“Cười cái con em nhà cô, nha đầu cô rốt cục là ai?”
Người biết số điện thoại Lâm Phi cũng chỉ có mấy người, trong đó ba người đều đang đứng cạnh hắn, trong chốc lát Lâm Phi không nghĩ ra người con gái với tiếng cười yểu điệu đó là ai. Lúc này hắn không quan tâm đến việc tận hưởng điệu cười yểu điệu đang khiến hắn đứng núi này trông núi nọ nữa mà lập tức trách mắng.
Bị Lâm Phi trách mắng lạnh nhạt, cô gái ở phía bên kia cũng không cười nữa, cô ta lên tiếng với giọng nói đầy hài hước: “Anh Lâm, đúng là quý nhân hay quên việc, mới chia tay nhau ở biệt thự Hoa Hồng, hy vọng anh vẫn còn khoẻ.”
Cô gái ở đầu dây bên kia chẳng phải ai khác mà chính là chủ nhân của biệt thự Hoa Hồng, hội trưởng hội Hoa Hồng Gai, người đã bị Lâm Phi nhìn toàn bộ cơ thể - Huyết Mai.
Đối với việc Huyết Mai có thể tìm ra được số điện thoại của mình, Lâm Phi lại không mấy ngạc nhiên. Hội Hoa Hồng Gai dù gì cũng là một trong số ba hội mạnh nhất trong thế giới ngầm ở thành phố Trung Hải nên chắc chắn có hệ thống tình báo riêng.
Thêm vào đó, Lâm Phi cũng không cố ý che giấu bản thân nên Huyết Mai muốn tìm được số điện thoại của Lâm Phi cũng không phải việc gì quá khó khăn.
“Có gì thì nói, có rắm thì đánh, đừng làm ảnh hưởng đến việc họp của tôi.”
Đối với hội trưởng Hội Hoa Hồng Gai gợi cảm quyến rũ, tràn đầy sức sống, Lâm Phi thật sự đánh giá cao nhan sắc yêu kiều và thân hình gợi cảm của cô ta. Nhưng thân phận của cô ta đối với một người muốn cuộc sống yên bình như Lâm Phi mà nói thì Lâm Phi chỉ có thể tôn trọng chứ không thể gần gũi.
“Lâm Phi, người quang minh chính đại không nói lòng vòng, tôi muốn gặp mặt anh nói chuyện về Thanh Long bang.”
Huyết Mai có vẻ nghe ra được sự phiền phức trong giọng nói của Lâm Phi, cô ta cũng không phải dạng lê thê dài dòng nên dứt khoát bỏ luôn đi chiến thuật mê hoặc mà vào thẳng chủ đề.
“Đã nhìn thấy một lần rồi, tôi không muốn thấy lần nữa đâu.”
Lâm Phi không nghĩ ngợi gì, từ chối thẳng thừng lời đề nghị gặp mặt của Huyết Mai, hắn không muốn dây vào chuyện tranh đấu giữa hội Hoa Hồng Gai và Thanh Long bang. Mặc dù Huyết Mai gợi cảm, thân hình vô cùng tuyệt mĩ nhưng một người con gái như vậy thì nhìn một lần là đủ rồi, nhìn nhiều lại thêm rắc rối.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì giờ anh đang trong văn phòng của Mộ San San.” Đúng vào lúc Lâm Phi định tắt máy thì Huyết Mai lên tiếng đầy hài hước: “Thật không ngờ đường đường là nữ thần của thành phố Trung Hải, là người con gái trong mộng của không biết bao nhiêu chàng trai mà lại kết hôn rồi.”
“Cô đang chơi với lửa đấy.”
Trong phòng Mộ San San, đứng trước ba người con gái nên Lâm Phi không tiện nói quá nhiều, nhưng việc Huyết Mai điều tra về hắn quả thực đã khiến hắn thấy khó chịu.
“Sao, anh giận rồi à, lúc anh lột quần áo của tôi sao không nghĩ tới tổng giám đốc Mộ của chúng ta, đằng nào tôi cũng không đánh được anh, bị anh nhìn sạch rồi nên cũng chẳng còn cách nào khác cả. Nhưng tôi muốn chủ tịch Mộ của chúng ta nhất định phải làm chủ cho tôi, hay là giờ tôi gọi cho cô ta xem nhé?”
Lâm Phi đột nhiên mộng mị cả đầu óc, hắn không hề nghi ngờ Huyết Mai thật sự sẽ gọi cho Mộ San San.
“Chuyện này, hay là tối nay tôi tới chỗ cô một chuyến?”
Chỉ cần nghĩ tới cảnh Mộ San San nhận được cuộc điện thoại của Huyết Mai, Lâm Phi cảm thấy dựng tóc gáy, hiện giờ hắn còn đang phải đối diện với ánh mắt đầy ý tứ của cả ba cô gái nữa nên cuối cùng hắn cũng hạ giọng tạm thời thoả hiệp với Huyết Mai.
“Trợ lý Lâm, anh đang gọi điện cho ai đấy, không phải là đang nợ tiền chơi gái bị người ta gọi điện đòi nợ đấy chứ?”
Không biết Thẩm Bội Ni có ý gì mà đi về phía Lâm Phi, sau khi khích bác hắn đôi câu thì không do dự mà giật luôn chiếc điện thoại trên tay hắn.
“Anh đừng đến trễ quá nhé.”
Vừa hay lúc này Huyết Mai lại trả lời Lâm Phi một câu đầy đầy ý tứ, cái giọng nói của cô ta lại vô cùng yểu điệu ấm áp đến mức Lâm Phi nghe mà còn hoài nghi có phải bình thường cô ta áp lực quá nhiều nên muốn tìm mình tới giúp giảm bớt áp lực đi hay không.
“Ồ, nghe ý này có vẻ như là đang hẹn hò rồi, trợ lý Lâm của chúng ta thật sự là đào hoa quá đi.”
Lâm Phi còn đang nghĩ tối nay tới đó thì Huyết Mai liệu có dùng mỹ nhân kế với hắn không thì chỉ một câu nói của Thẩm Bội Ni đã giáng cho hắn một đòn khiến hắn sửng sốt.
Mẹ kiếp, đây là văn phòng tổng giám đốc được chưa nào, cô nói chuyện không thể tế nhị chút được à. Không phải chỉ là tôi không muốn làm thư ký của cô thôi sao, có đến mức hại người quá đáng vầy không.
Lâm Phi thật sự muốn lôi cái tai ngọc ngà đó của Thẩm Bội Ni rồi hét vào đó một câu: “Vợ tôi đang ở đây đấy, cô muốn chôn sống tôi đi à.”