Dưới ánh mắt kinh hãi của bảo vệ bệnh viện, Trần Kỳ lấy ra một đoạn tư liệu video có liên quan tới Lâm Phi đem thẳng về đồn Công An giao cho nhân viên tổ điều tra tội phạm, bắt đầu thu thập những tư liệu liên quan tới Lâm Phi.
Lâm Phi không đi xử lý thông tin cá nhân của mình ngay lập tức vì hắn thấy rằng điều này thực sự không cần thiết.
Lúc Lâm Phi ở trong quân ngũ, quân đội mà hắn phục vụ vẫn là lực lượng tuyệt mật nhất Trung Quốc nên công an cũng chỉ có thể thu thập được những thông tin trước khi hắn nhập ngũ mà thôi.
Còn nói về kinh nghiệm ở nước ngoài mấy năm nay của Lâm Phi thì ngay cả cơ quan tình báo Trung Quốc cũng không có bất cứ ghi chép liên quan nào.
Nhưng với Trần Kỳ mà nói, việc Lâm Phi có những trải nghiệm như thế nào đều không quan trọng, người phụ nữ này chỉ muốn tìm thấy Lâm Phi để giải tỏa nỗi hận trong lòng.
Có tên và ảnh của Lâm Phi nên chắc chắn Trần Kỳ có thể thu hẹp đáng kể phạm vi truy tìm.
Đương nhiên Lâm Phi không biết Trần Kỳ đã biết được tên và ngoại hình của hắn thông qua camera bệnh viện, nhưng thực ra cho dù biết rồi, Lâm Phi cũng không coi Trần Kỳ là chuyện gì to tát.
Nếu như không phải khiến người phụ nữ này bị lộ hàng trước mắt mọi người, trong lòng có chút áy náy thì Lâm Phi cũng chẳng quan tâm cô ta là cảnh sát hay không.
Mặc dù Lâm Phi không thích gây rắc rối nhưng không có nghĩa là hắn sợ rắc rối, nếu như thời gian có thể quay trở lại ngày ông Vương bị đánh thì Lâm Phi vẫn sẽ làm như vậy.
Trần Kỳ rõ ràng là kẻ không có đầu óc, đối với người quen dùng nắm đấm để nói chuyện như Lâm Phi thì hành vi hôm đó của cô ta thực sự quá ngu xuẩn.
Ra khỏi bệnh viện, Lâm Phi liền lấy một điếu thuốc ra châm rồi vẫy tay, bắt một chiếc taxi, vội vã về căn nhà trọ nhỏ của mình.
Nếu như đã quyết định sau này chuyển tới biệt thự Lệ Thủy rồi thì cơ hội được ngủ trong phòng trọ cũng không còn nhiều nữa và Lâm Phi cũng phải thu dọn một số đồ dùng cá nhân.
Với của cải của Mộ San San mà nói thì bên biệt thự nhà vườn Lệ Thủy đương nhiên sẽ chẳng thiếu thứ gì, mà Lâm Phi cũng không định chuyển nhà quá rình rang nên hắn chỉ cần mang vài bộ quần áo thường mặc qua đó là được rồi.
............
Căn hộ Lâm Phi thuê là một chung cư được xây dựng theo lối cũ những năm 90 thế kỷ trước, mặc dù hơi rách nát nhưng giá thuê tương đối rẻ.
Nguyên nhân Lâm Phi ở đây, phần lớn là do nơi này rất gần cầu lớn, nơi hắn bày sạp hàng, nói theo cách của dân văn phòng thì là tiện đi làm.
Phòng Lâm Phi thuê ở tầng năm. Hắn lấy chìa khóa ra mở cửa, mùi rượu và thuốc lá nồng nặc xông lên mũi: “Thật lơ là quá, sao trước đây không phát hiện ra nhà mình lộn xộn như vậy chứ.”
Tàn thuốc, vỏ chai bia, tất thối, hộp thức ăn thừa, mức độ bẩn thỉu và lộn xộn của căn phòng này hoàn toàn vượt xa giới hạn tưởng tượng của người thường. Thậm chí Lâm Phi có chút nghi ngờ là mình đã vào nhầm phòng.
Đến khi quay người nhìn lại số phòng, Lâm Phi mới chắc chắn đây là phòng mình thuê.
Thực ra những điều này đều là sự nhầm lẫn của Lâm Phi, không phải nói trong phòng bề bộn là giả mà là căn phòng Lâm Phi thuê vẫn luôn ngổn ngang như vậy.
Chỉ là trước đây, buổi sáng Lâm Phi đều ngủ, buổi tối thì bày hàng hoặc đi tới hộp đêm tìm vui thú, làm gì quan tâm tới việc thu dọn phòng.
Dù sao cũng sắp chuyển tới chỗ Mộ San San rồi nên Lâm Phi cũng chả thèm quét dọn mà chỉ mở cửa sổ ra cho phòng thoáng bớt mùi, dọn dẹp một ít rác rồi đi tới phòng ngủ sắp xếp quần áo.
Lâm Phi vừa thu dọn đồ đạc xong thì chiếc điện thoại Nokia cổ lỗ sĩ của hắn đổ chuông.
Ở thành phố Trung Hải, Lâm Phi không có nhiều bạn bè nên cả thành phố này cũng chỉ có vài ba người biết số của hắn.
Vốn tưởng là vợ mình Mộ San San gọi điện tới hỏi tội nhưng vừa lấy điện thoại ra nhìn, Lâm Phi chợt mỉm cười rồi nghe máy.
“Đại ca, không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?”
Đầu số là nước ngoài nhưng giọng nói vang lên từ điện thoại của Lâm Phi thực sự là người giọng Trung Quốc bản địa.
Đương nhiên, Lâm Phi không xa lạ gì với giọng nói này vì đây là giọng nói của người anh em khi xưa đã cùng hắn vào sinh ra tử bao nhiêu năm.
Những năm ở nước ngoài, Lâm Phi hoàn toàn không chiến đấu cô độc một mình, nếu không thì hắn cũng không thể trở thành vua dụng binh uy chấn thế giới ngầm được.
Bên cạnh hắn có mấy người anh em thân thiết, họ liên thủ với nhau để lập ra tổ chức lính đánh thuê trong thế giới ngầm mang tên Phán Quyết Địa Ngục.
Lúc này, người đang gọi điện thoại với Lâm Phi là Huyết Trí - một trong bốn trụ cột của tổ chức, còn Lâm Phi lại người sáng lập và linh hồn của tổ chức Phát Quyết Địa Ngục.
Lâm Phi ngồi xuống giường, nói ầm ầm: “Sợ làm phiền tôi nghỉ ngơi thì có chuyện gì mau nói đi, lát nữa tôi còn phải chuyển nhà nữa.”
“Chuyển nhà? Không đại ca kết hôn rồi sao, hay là cãi nhau với chị dâu nên ở riêng rồi?”
“Hoàn toàn ngược lại, tôi phải dọn về sống chung với chị dâu cậu.”
“Thật muốn xem thử rốt cuộc chị dâu là thần thánh phương nào mà có thể khiến anh cam tâm tình nguyện về nước kết hôn.”
Lâm Phi bực bội vô cùng, nếu như Huyết Trí bên kia điện thoại đang ở trước mặt hắn thì Lâm Phi thực sự muốn tát cho cậu ta một cái cho cậu ta tỉnh táo lại: “Vớ vẩn, con mắt nào của cậu nhìn thấy anh đây can tâm tình nguyện?”
Đương nhiên, lời này, Lâm Phi chỉ nói thầm trong bụng mà thôi. Dù gì cũng là anh em một nhà, nên càng không thể vạch áo cho người xem lưng được. Nếu thực sự để đám đàn em biết được, kết hôn hơn nửa năm rồi mà ngay cả ngón tay của Mộ San San hắn cũng không động vào thì hình tượng chói lọi hắn xây dựng bao năm cũng chẳng còn lại là bao nữa.
Lâm Phi không thèm phí lời với Huyết Trí: “Có gì thì mau nói đi, đừng có thử kiên nhẫn của tôi.”
“Như thế này đại ca à, chuyện bên Nam Mỹ đã sắp xong xuôi rồi, còn lại chỉ là một chút vụn vặt không gây nổi sóng gió gì, bên hội nghị, em cũng đã sắp xếp một vài người, chỉ cần những nghị sĩ kia không chết thì không ai có thể xâm phạm tới lợi ích của chúng ta.”
Có vẻ Huyết Trí nhận ra sự mất kiên nhẫn của Lâm Phi nên nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Phi gật đầu, vẻ mặt có hơi nặng nề: “Không tệ, vẫn là câu nói đó, đừng có sơ suất. Còn chuyện gì khác không, không có thì hắn cúp đây.”
Phạm vi hoạt động của Phán Quyết Địa Ngục chủ yếu ở châu Phi và châu Âu, ở bên Nam Mỹ có chút rắc rối nên ảnh hưởng của tổ chức cũng có hạn.
Tuy nhiên, bởi vì các loại nguyên vật liệu ở Nam Mỹ phong phú, tình hình chính trị giữa các nước không ổn định lắm nên nhiệm vụ của lính đánh thuê cũng không ít. Lúc Lâm Phi về nước, Huyết Trí và Đồ Tể, một trụ cột khác của Phán Quyết Địa Ngục đang đưa người tới Nam Mỹ mở rộng lãnh thổ.
Bây giờ, Huyết Trí đã gọi điện thoại báo tin mừng cho Lâm Phi thì cũng đồng nghĩa với việc tổ chức đã thực sự ổn định thế lực ở Nam Mỹ rồi. Bên châu Nam Mỹ có không ít ông trùm buôn bán ma túy, súng ống đạn dược, các cuộc khủng bố quy mô nhỏ thường xuyên xảy ra mà Huyết Trí có thể ổn định thế lực của tổ chức ở bên đó trong mấy tháng ngắn ngủi, đủ để thấy được năng lực và thủ đoạn của hắn ta.
Giọng Huyết Trí bên kia điện thoại có hơi ấp úng: “Đại ca à, còn có một chuyện nữa không biết có nên nói với đại ca không.”
“Từ khi nào mà cậu trở nên lải nhải như vậy chứ, có gì thì nói nhanh lên!” Lâm Phi nói không mấy vui vẻ.
“Là chuyện liên quan tới Đồ Tể, tên khốn đó thấy thế cục bên này đã ổn định rồi liền nói với em muốn ra loanh quanh chút, em tưởng cậu ta muốn đi dạo ở Nam Mỹ thôi nên cũng không để ý. Hôm nay tới tìm cậu ta mới biết tên khốn đó đã về nước rồi.”
“Cậu nói với cậu ta tôi ở Trung Hải rồi?”
“Chuyện đó thì không nhưng có lẽ cậu ta cũng đoán ra.”
Lâm Phi hút hết điếu thuốc lá giá rẻ trong tay, cảm thấy hơi đau đầu nói: “Được rồi, tôi biết rồi, không có gì thì cúp máy đi.”
“Đại ca à...”
“Còn có chuyện sao?!”
“Em có thể về nước không?”
“Lý do?”
“Chơi chán gái nước ngoài rồi.”
“Tút” Lâm Phi tắt máy, nếu như còn nói tiếp thì hắn sợ sẽ nhịn không được mà đi máy bay xuyên đêm tới Nam Phi đánh người.
Sự xuất hiện của Lâm Phi ở thành phố Trung Hải không gây ảnh hưởng gì lớn vì dù sao thì hắn về vì nhiệm vụ, về kết hôn, nhưng đám người như Đồ Tể lại khác, việc giết người đối với cậu ta mà nói như cơm bữa và đôi tay đó dính đầy máu tươi.
Với thực lực của Phán Quyết Địa Ngục thì hoàn toàn có thể hoành hành, thậm chí có thể phát động chiến tranh quy mô nhỏ ở châu Phi, châu Âu..., nhưng ở Trung Quốc không giống nước ngoài, ở Trung Quốc, việc tùy ý giết người đều có thể bị cảnh sát truy bắt, một khi làm lớn chuyện lên thì cảnh sát vũ trang và quân đội cũng nhanh chóng tham gia vào.
Theo như tính cách của Đồ Tể thì lần này về nước rất có khả năng sẽ gây họa. Đây cũng là nguyên nhân khiến Lâm Phi đau đầu.
Chuyện đâu còn có đó mà, Lâm Phi lắc đầu, dứt khoát không nghĩ chuyện này nữa. Nếu như Đồ Tể đã lén chạy về thì cũng không tiện đuổi cậu ta về.
Tên Đồ Tể chết tiệt đó, đợi cậu ta về nước rồi không thể không cảnh cáo cậu ta.
Lâm Phi đứng dậy đi tới lấy một bình rượu trắng trong tủ lạnh, vặn nắp ra rồi đi ra ban công: “Tiểu Hổ, tên Đồ Tể khốn kiếp đó cũng sắp về nước rồi, cậu nhất định rất nhớ cậu ta.”
Lúc này, cả người Lâm Phi trở nên trầm lắng đi rất nhiều, những nét thương cảm không che giấu nổi trên gương mặt lại nhiều thêm, toàn thân hắn đều mang mấy phần cô quạnh.
Lâm Phi ra sức uống những ngụm rượu lớn, như thể thứ rót vào miệng không phải là rượu mà là nước vậy.
Chỉ khi yên tĩnh một mình, người đàn ông mới để lộ ra những xúc cảm bi thương chôn sâu nơi đáy lòng.