“Anh đã nhận ra Nam Hổ tôi thì có lẽ biết rõ thân phận tôi. Nam Hổ tôi là lính đánh thuê, những nguyên tắc của lính đánh thuê tôi vẫn còn nằm rõ. Cho dù có chết thì tại sao tôi lại phải làm trái lại với nguyên tắc, bán đứng người thuê tôi?”
Nguyên tắc cơ bản của lính đánh thuê cũng là nguyên tắc được công nhận trong giới lính đánh thuê trên toàn thế giới, bất luận là bản thân ở đâu, vào thời điểm nào thì mọi thông tin về người thuê luôn là tuyệt mật.
Tổ chức lính đánh thuê bán đứng thông tin của chủ thuê thì không chỉ bị chủ thuê tìm người báo thù, thậm chí còn gặp phải cảnh bị các tổ chức lính đánh thuê khác khinh bỉ, từ đó không thể còn chỗ đứng trong giới lính đánh thuê được nữa.
Đã đắc tội với Hoa Hạ, và còn bị Lâm Phi chặn đứng, hy vọng sống sót của chúng càng mờ mịt. Nam Hổ đương nhiên sẽ không nói ra thông tin của chủ thuê, từ đó khiến mình rơi vào cảnh trước sau đều có địch.
Nam Hổ có thể một tay thành lập nên tổ chức lính đánh thuê ở vùng Nam Á, thì đương nhiên hắn có cái đầu suy xét tình hình.
“Nói ra thì tao còn cho mày chết nhanh gọn hơn một chút.”
Là vị vua được công nhận trong giới lính đánh thuê, Lâm Phi đương nhiên không thể không hiểu quy tắc cơ bản của lính đánh thuê. Có điều các quy tắc của lính đánh thuê không thể nào trở thành bùa hộ mệnh cho những kẻ như Nam Hổ muốn xông vào thành phố Trung Hải giở trò lưu manh mà không chỉ ra đích danh kẻ đứng đằng sau mọi việc.
Rõ ràng chúng biết Hoa Hạ là cấm địa của lính đánh thuê nhưng những tên như Nam Hổ lại dám ngang nhiên xông vào thành phố Trung Hải. Nếu không thể tìm ra kẻ đứng sau thì rất có khả năng Hoa Hạ sẽ xuất hiện thêm những tên Nam Hổ thứ hai, thứ ba nữa.
Về điểm này thì Lâm Phi tuyệt đối không cho phép.
“Mày coi Nam Hổ tao là ai?”
Lâm Phi tỏ vẻ nắm trong tay mạng sống của Nam Hổ và không hề che giấu sát khí của mình khiến Nam Hổ khó chịu, khó mà tránh được tức tối nổi giận.
“Coi là kẻ sắp chết.”
Trong mắt Lâm Phi đã coi Nam Hổ là một kẻ sắp chết. Bất luận là Nam Hổ nói gì thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng hắn sắp chết.
Nếu như Nam Hổ có thể may mắn thoát khỏi ddaay thì Lâm Phi cũng không xứng đáng được tôn làm vua trong giới lính đánh thuê.
“Được, được, được. Vậy tao lại muốn xem mày cho tao chết thế nào.”
Dù gì thì Nam Hổ cũng là thủ lĩnh của một nhóm lính đánh thuê và cũng có tiếng ở Nam Á, đương nhiên hắn có sự kiêu ngạo của mình.
Lâm Phi lại không coi hắn ra gì, trong giọng nói lại có ý coi hắn là một người chết, cho dù trước đó Lâm Phi xuất hiện bất thình lình còn hắn lại rơi vào thế bất lợi. Nam Hổ quyết liều sống chết một phen với Lâm Phi.
Cơn tức giận bùng lên, chỉ trong chớp mắt, trong tay Nam Hổ đã xuất hiện một đôi gang tay đầu hổ. Trên mỗi đầu hổ có thêm ba cây gậy dài ba tấc sắc nhọn và sáng loáng. Trông thấy đủ khiến người ta lạnh toát run rẩy.
Nam Hổ vốn xuất thân là một tay đấm quyền Anh chui của một nước ở Nam Á, sức mạnh của hắn nằm ở đôi tay. Còn đôi gang tay boxing đầu hổ kia chính là vũ khí lợi hại mà Nam Hổ đã bỏ ra một số tiền lớn để làm nên.
Các binh sĩ của các nước chết dưới đôi gang tay đầu hổ của hắn không biết bao nhiêu người.
Chính phủ một nước Nam Á từng phái một đối lính đặc công tinh nhuệ với mục đích tiêu diệt đội lính đánh thuê Nam Á. Trong một cánh rừng rậm, hai bên giao đấu nảy lửa.
Trong hai mươi lăm binh sĩ đặc công đã có hơn mười hai người chết dưới đôi tay đấm thép của Nam Hổ.
Cũng sau trận chiến đó mà cái tên Nam Hổ bắt đầu nổi lên.
Nam Hổ đeo đôi gang tay đầu hổ, khí chất ngời ngời, sự dè dặt trong đôi mắt khi nhận ra sát khí đằng đằng của Lâm Phi đã được ý chí chiến đấu kiểm soát lại.
“Tao cho mày cơ hội rồi.”
Lâm Phi quả quyết đã cho Nam Hổ cơ hội chết nhanh chóng dứt khoát, có điều đó là do Nam Hổ tự khước từ.
Trên thế giới này, không phải không có tên lính đánh thuê nào dám ra tay với Lâm Phi, thế nhưng số lượng đó cũng không vượt quá năm đầu ngón tay, còn Nam Hổ đương nhiên là không ngoại lệ.
“Bớt phí lời đi, ai chết còn chưa chắc đâu.”
Nói rồi, Nam Hổ vung hai tay giống như mãnh hổ hạ sơn, nhào về phía Lâm Phi.
Rầm!
“Gang tay được đấy, đáng tiếc cái đầu hổ không đủ cứng.”
Nam Hổ tấn công dữ dội, Lâm Phi lại bất động như ngọn núi sừng sững, không htaays Lâm Phi có thêm bất cứ hành động gì khác biệt, chỉ một lời nói, đôi gang tay đầu hổ giữ dằn kia của Nam Hổ cũng theo lời nói đó mà gãy làm đôi.
“A…
Mười đầu ngón tay liền tim, vả lại đôi tay bị người khác đánh gãy, nỗi đau đớn tột cùng trào dâng. Kể cả với một kẻ tàn bạo như Nam Hổ khi ở Nam Á cũng không kiềm chế được mà hét lên đau đớn.
Chỉ mình điểm này thôi cũng có thể nhận ra khoảng cách giữa Nam Hổ và lính đánh thuê chuyên nghiệp là thế nào. Nếu như với một người lính đánh thuê đẳng cấp thì sau khi bị Lâm Phi đánh gãy tay, tuyệt đối không đến mức gào thét cho lãng phí thời gian mà sẽ ngay lập tức ra đòn phản công, từ đó tìm cho mình cơ hội thoát thân.
Nói cho cùng thì Nam Hổ vẫn chưa đủ tư cách. Chỉ cần giao đấu sơ qua đã mất đi khả năng chiến đấu lần thứ hai. Với tư cách của hắn thì chỉ có thể phô trương thanh thế ở Nam Á mà thôi.
Nếu như vào các địa bàn hoạt động mạnh mẽ của lính đánh thuê hàng đầu như Trung Đông, Phi Châu, e rằng hắn đã mất mạng từ lâu rồi.
“Hự, a….”
Rầm.
Thấy Nam Hổ không ngừng kêu la, Lâm Phi tiện tay cho hắn gãy luôn cả hàm răng, khiến hắn đau đớn không thét nổi nên lời.
“Mày có 30 giây suy nghĩ đế nói ra người thuê mày là ai?”
Bịch!
Lâm Phi tung một đòn khiến chân trái to khoẻ của Nam Hổ không hề còn sức chống cự mà gãy rời, hắn quỳ phịch xuống trước khung cửa sổ liền đất.
“A…”
Sau khi bị phế đi chân của ình, Nam Hổ gào thét thảm thiết.
Có điều hắn vừa thét lên thì đã bị Lâm Phi đánh luôn cho một đòn vì nghe không quen giọng hắn.
“Nói thì bớt phải chịu khổ một chút, làm gì mà phải vậy?”
Sau khi nói một câu tiếc thay cho Nam Hổ, Lâm Phi ấn tay lên bả vai hắn rồi khẽ dùng lực, bả vai bên phải và cánh tay phải của Nam Hổ đã bị phế hoàn toàn.
Lần này Nam Hổ không đủ sức mà hét vì Lâm Phi ra tay còn nhanh hơn phản ứng đau đớn của hắn không phẩy mấy giây.
Mặc dù chỉ là không phẩy mấy giây nhưng cũng đủ để Lâm Phi khiến cho tiếng hét của Nam Hổ trước khi vượt qua được cổ họng thì bị nuốt lại vào trong bụng.
“Mày còn năm giây.”
“Giết…giết…giết tao.”
Lâm Phi cho Nam Hổ một cơ hội lên tiếng hiếm hoi, Nam Hổ cũng đã nắm bắt được rồi thế nhưng lại không nói người thuê hắn là ai, đây rõ ràng là muốn chết.
“Đã thế thì tao cho mày toại nguyện. Kiếp sau nhớ đừng tìm đến cái chết lần nữa.”
Rắc.
Thấy Nam Hổ một lòng muốn chết, Lâm Phi cũng không muốn tiếp tục ép hắn nữa, cho hắn chết một cách nhanh chóng.
Đây là Lâm Phi chứ nếu đổi lại là một người khác phụ trách ép cung tra tấn trong tổ chức Phán Quyết Địa Ngục thì trước khi Nam Hổ chưa nói ra tên người thuê mà muốn chết nhanh chóng thì là chuyện xa xỉ và không thể nào xảy ra.
Đương nhiên lý do chủ yếu là Lâm Phi có cách khác tìm ra người đứng sau hắn là ai.
Nếu không phải vì vậy thì để tránh xuất hiện thêm tên Nam Hổ thứ hai, thứ ba đột nhập vào Hoa Hạ, Lâm Phi cũng không ngại làm một kẻ ác ép cung tra tấn.
Trước khung cửa sổ, Lâm Phi lặng lẽ rời đi, chỉ để lại một mình tên Nam Hổ đã mất đi sự sống, quỳ tại chỗ như đang chuộc lại mọi lỗi lầm.