Về chuyện lượng lớn nhân viên xin nghỉ ốm không đi làm ở tập đoàn Mộ Thị, Lăng Vi Vi và Thẩm Bội Ni đều đã nghe nói.
Hai cô gái cũng đoán được có bóng dáng Hàn Chấn Hải sau chuyện này nhưng họ không thể nào ngờ được Hàn Chấn Hải sẽ mượn chuyện này hăm dọa Mộ San San giao Lâm Phi ra.
Có lẽ những nhân viên khác trong tập đoàn sẽ cảm thấy Hàn Chấn Hải làm như vậy chắc chắn là điên rồi nhưng Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi biết rõ, Hàn Chấn Hải làm như vậy hoàn toàn có lý do riêng của ông ta.
Hàn Chấn Hải tới tuổi trung niên mới có con nên Hàn Khải Minh chết đi, nhà họ Hàn xem như tuyệt hậu hoàn toàn.
Trong tình cảnh như vậy, Hàn Chấn Hải còn kiêng nể gì nữa, ông ta không thuê người đòi mạng đã xem như đủ lý trí rồi.
Đương nhiên, chủ yếu là bởi Hàn Chấn Hải còn e dè nhà họ Mộ, dù gì trước đó Mộ San San từng nói với ông ta, Lâm Phi nghe theo lời của Mộ Hồng mới gia nhập công ty.
Cũng vì nghĩ tới điều này, Hàn Chấn Hải mới tìm Mộ San San, muốn dùng cổ phần của tập đoàn Mộ Thị để nhà họ Mộ từ bỏ Lâm Phi.
Hàn Chấn Hải không biết Lâm Phi là chồng của Mộ San San nên đương nhiên không hiểu tại sao Mộ San San lại từ chối thẳng thừng như vậy nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc ông chống đối Lâm Phi, hoặc chống lại cả tập đoàn Mộ Thị để báo thù.
Mộ San San bảo vệ Lâm Phi hết lần này tới lần khác khiến Hàn Chấn Hải cũng ghi hận cả cô.
Ban đầu, Mộ San San định tìm Lâm Phi hỏi cho rõ ràng, hỏi xem chồng mình đã làm chuyện tày đình gì chọc giận Hàn Chấn Hải, khiến ông ta không tiếc từ bỏ cổ phần có trong tay, thậm chí không tiếc hy sinh lợi ích của bản thân để trả thù tập đoàn Mộ Thị.
Mộ San San còn chưa gọi cho Lâm Phi thì Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi đã tới văn phòng tìm cô.
“Tổng giám đốc Mộ à, Hàn Chấn Hải vì thù hận cá nhân mà không màng lợi ích của công ty, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô tôi, tôi tin cô sẽ không để mặc cho Hàn Chấn Hải tổn thất lợi ích công ty như vậy.”
Thẩm Bội Ni lên tiếng phá tan bầu không khí trầm lắng trong văn phòng tổng giám đốc, vừa lên tiếng đã đẩy Hàn Chấn Hải vào phe đối lập với lợi ích của cả công ty, đồng thời còn nhắc tới cô mình.
Nếu như là lúc bình thường, Thẩm Bội Ni tuyệt đối sẽ không nói năng tùy tiện như vậy vì lời nói này của cô, ở một khía cạnh nào đó đã ngầm thay cô mình đứng vào hàng ngũ của Mộ San San.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với quan điểm trung lập của cô Thẩm Bội Ni.
Cho dù hành động của Hàn Chấn Hải gây tổn hại tới lợi ích của tập đoàn Mộ Thị, nhưng dù sao chuyện này cũng dính dáng tới cuộc đọ sức giữa hai phe phái nên hành động nói rõ thái độ của Thẩm Bội Ni thực sự vô cùng không sáng suốt.
Trước giờ lãnh đạo tranh đấu không thể thiếu việc chia chác lại lợi ích, cho dù cô của Thẩm Bội Ni có ý đứng về phía Mộ San San cũng không nói thẳng như vậy, đưa ra một số điều kiện trao đổi, phân chia lợi ích là khâu không thể thiếu.
Lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy, Thẩm Bội Ni đương nhiên biết nhưng quy tắc này, nhưng chuyện liên quan tới Lâm Phi, cô không thể lo nghĩ nhiều như vậy.
Hàn Chấn Hải lấy cổ phần tập đoàn Mộ Thị có trong tay làm điều kiện trao đổi, lại dùng việc nhân sự nghỉ phép hàng loạt để uy hiếp, Thẩm Bội Ni lại không biết quan hệ vợ chồng giữa Lâm Phi và Mộ San San nên đương nhiên có lý do lo lắng Mộ San San không chịu được áp lực, hoặc chịu không nổi cám dỗ mà giao Lâm Phi ra.
Cũng chính vì vậy, Thẩm Bội Ni mới nhắc tới cô mình, hy vọng mượn cô làm quân át chủ chốt cảm động Mộ San San, ép Mộ San San ra tay với Hàn Chấn Hải.
Mộ San San gật đầu với Thẩm Bội Ni vì cho dù thế nào, thái độ của Thẩm Bội Ni cũng là một tin tốt với Mộ San San.
Tuy nhiên, Mộ San San hoàn toàn không cảm thấy phấn khích là bao vì thái độ dứt khoát lại nhanh chóng của Thẩm Bội Ni đều bị Mộ San San nhìn thấy. Nếu như không phải vì Lâm Phi, nói thế nào Mộ San San cũng không tin.
Trước đây, Mộ San San cũng từng lôi kéo Thẩm Bội Ni về phe mình, nhưng Thẩm Bội Ni lại kế thừa sạch trơn quan điểm trung lập của cô mình, hoàn toàn không có ý dựa vào Mộ San San.
Vậy mà hôm nay, vì anh chồng hờ của Mộ San San, Thẩm Bội Ni nghĩ cũng không thèm nghĩ mà tỏ rõ thái độ, đứng về phía cô khiến Mộ San San bất giác cảm thấy chua chát trong lòng.
Mộ San San chưa từng nếm trải cảm giác này trước đây.
“Trợ lý Lâm là người trong phòng hành chính tổng hợp của chúng ta, anh ta không vi phạm quy chế, cũng không làm tổn hại tới lợi ích của công ty.”
Lăng Vi Vi lên tiếng sau Thẩm Bội Ni.
Nghe có vẻ, Lăng Vi Vi đang đánh giá Lâm Phi một cách khách quan nhưng Thẩm Bội Ni và Mộ San San đều không phải nhân viên mới vào nghề, hai người này đều hiểu rõ ý bảo vệ ẩn sâu trong lời nói của Lăng Vi Vi.
Lăng Vi Vi không giống Thẩm Bội Ni, cô là cánh tay đắc lực của Mộ San San nên trước khi hiểu rõ ý định của sếp, đương nhiên cô sẽ không thể giống Thẩm Bội Ni thẳng thừng chỉ trích Hàn Chấn Hải. Tuy nhiên, những điều Lăng Vi Vi nói cũng đủ để tỏ rõ quan điểm cá nhân của cô.
Thẩm Bội Ni âm thầm kéo tay Lăng Vi Vi lại, nhẹ nhàng nắm một lát để cổ vũ.
Mộ San San đương nhiên sẽ không đồng ý yêu cầu vô lý của Hàn Chấn Hải. Điều này không chỉ vì Lâm Phi là chồng của Mộ San San mà nhiều hơn cả là bởi nguyên tắc cá nhân của cô.
Mộ San San có nguyên tắc làm người của cô và cũng sớm có quyết định của riêng mình, cô không thể giao nộp nhân viên trong công ty vì sự uy hiếp của Hàn Chấn Hải.
Nhưng thái độ của Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi lại khiến chuyện này có chút biến chất.
Nếu như Lâm Phi chỉ là một nhân viên bình thường mà Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi có thể cùng đứng ra bảo vệ, Mộ San San sẽ rất vui.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Lâm Phi là chồng của Mộ San San, hai cô gái này là cấp dưới của cô, vì Lâm Phi mà đồng lòng bày tỏ thái độ nên trong lòng Mộ San San không những không thích thú mà ngược lại cảm thấy chua chát vô cùng.
Mộ San San không biết cảm giác này có phải là ghen không, nhưng cho dù biết, có lẽ cô cũng không thừa nhận.
“Trước đó, tôi đã cho người tổng hợp, hôm nay tổng cộng có 235 người xin nghỉ ốm không đi làm, rải đều trong bốn phòng, phòng marketing, phòng tài chính, phòng quan hệ công chúng và phòng bảo vệ an ninh. Nếu như những người này tiếp tục không tới công ty làm việc trong ba ngày liên tiếp, công ty sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không cần giải thích cho hai người chứ?”
Gương mặt Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi đều rất nghiêm túc, đột nhiên hai người đều trở nên trầm ngâm.
Ban đầu, họ chỉ nghĩ tới việc Hàn Chấn Hải gây bất lợi cho Lâm Phi nên trong lúc lo lắng không nghĩ được gì nhiều, một lòng chỉ muốn bảo vệ Lâm Phi.
235 người không đi làm với tập đoàn Mộ Thị có quy mô gần mười nghìn nhân viên mà nói chỉ là con số lẻ, nhưng 235 người này đều là nhân viên trong cơ quan đầu não của tập đoàn Mộ Thị.
Mặc dù Mộ Thị có gần mười nghìn nhân viên nhưng trụ sở của tập đoàn lại không tới một nghìn người. 235 người này đã chiếm một phần tư số nhân viên chủ chốt của công ty.
Nếu như những người này ba ngày liền không đi làm, trụ sở tập đoàn Mộ Thị nếu không tê liệt cũng không thể vận hành bình thường được.
Hơn nữa, tin tức báo chí, suy đoán của dư luận cũng đủ để tập đoàn Mộ Thị một phen lao đao.
Nói nghiêm trọng hơn, thậm chí tập đoàn Mộ Thị có thể vì thế mà sụp đổ.
Thẩm Bội Ni và Lăng Vi Vi đều là quản lý của tập đoàn nên đương nhiên, tình huống này không cần Mộ San San giải thích quá rõ.
“Sếp à...”
Nghĩ tới tính nghiêm trọng của chuyện này, Thẩm Bội Ni lại càng lo lắng Mộ San San sẽ giao Lâm Phi cho Hàn Chấn Hải, nghĩ vậy, Thẩm Bội Ni cũng không lo nghĩ được nhiều nữa, chuẩn bị thuyết phục Mộ San San.
Đúng lúc đó, cửa văn phòng Mộ San San bị đạp tung ra.
Đúng vậy, là bị đạp ra.
Cả tập đoàn Mộ Thị, người dám dùng chân đạp cửa lớn văn phòng tổng giám đốc, ngoài Lâm Phi ra tuyệt đối không có người thứ hai.
“Tổng giám đốc nhất định phải làm chủ cho tôi.” Lâm Phi sải bước vào trong phòng làm việc của Mộ San San, vừa đi vừa khóc lóc thảm thiết tố cáo: “Đám con gái phòng hành chính tổng hợp, bọn họ, bọn họ, bọn họ sàm sỡ tập thể tôi.”
Câu nói này của Lâm Phi khiến khói đen bay mịt mù trên đầu ba người phụ nữ trong văn phòng, thậm chí cũng vì câu này mà họ đều quên bẵng đi mất hành vi đạp cửa vô lý của Lâm Phi.