Phòng làm việc của Thẩm Bội Ni nhỏ hơn nhiều so với phòng Chủ tịch của Mộ San San, nhưng cũng phù hợp với vị trí quản lý như cô ta. Tuy nhỏ nhưng chẳng thiếu thứ gì, bàn làm việc, ghế xoay, sofa tiếp khách, mọi thứ đều đủ cả.
Phong cách bày trí của căn phòng rất đơn giản, thế nhưng lại có được cảm giác khá sang trọng. Khi kéo hết rèm cửa ra, ánh mặt trời phản chiếu vào bên trong, căn phòng trở nên rất tươi sáng.
“Anh uống chút cà phê không?”
Thẩm Bội Ni hơi nhướn mày, ánh mắt mang theo ý cười, dựa nửa người trước bàn làm việc, cười dịu dàng nhìn Lâm Phi.
“Tùy cô, cái gì tôi cũng uống được”.
Lúc Lâm Phi nói câu này, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực nảy nở của Thẩm Bội Ni, thể hiện rõ ẩn ý trong câu nói.
Tuy rằng không hiểu vì sao người phụ nữ này lại dụ dỗ mình đến phòng làm việc của cô ta, nhưng nếu đã đâm lao thì đành theo lao vậy.
Nam nữ độc thân ở trong cùng một phòng, tuy Lâm Phi là người bị dụ dỗ đến, nhưng thân là đàn ông, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa Lâm Phi tin chắc rằng người chịu thiệt chắc chắn không phải là hắn ta.
Tuy Thẩm Bội Ni không xinh đẹp khuynh nước khuynh thành như Mộ San San, nhưng cũng là một người đẹp hiếm gặp. Điểm đáng nói là Thẩm Bội Ni có cảm giác thành thục hơn phụ nữ phố thị thông thường, mông nở eo thon, cơ thể yêu kiều lại được khoác lên bộ đồng phục bó sát khiến cô càng trở nên đẫy đà hơn.
Người phụ nữ này rõ ràng khoảng 27 28 tuổi nhưng lại nở nang y như một phụ nữ đã có chồng, giống như một quả táo đỏ sắp sửa chín mọng đã mất hết phần xanh, khiến người ta không nhịn nổi, muốn xông lên cắn một miếng.
Dĩ nhiên Thẩm Bội Ni cũng để ý đến ánh mắt đầy ham muốn ấy của Lâm Phi, thế nhưng cô ta không lên tiếng trách mắng, ngược lại còn hùa theo, bước đến trước máy lọc nước rót cho hắn một ly nước lọc.
“Ngày thứ hai đi làm đã dùng ánh mắt hau háu nhìn cấp trên trực tiếp của mình, anh có thể nói cho tôi biết, giữa một tên lưu manh hết thuốc chữa với một tên cậy thế không sợ trời không sợ đất, anh thuộc loại nào không?”
Thẩm Bội Ni ngồi ngay ngắn trước mặt Lâm Phi, đưa nước cho hắn, đôi mắt xinh đẹp ấy không hề chớp lấy một lần, dáng vẻ đầy tò mò.
“Dụ dỗ tôi đến phòng làm việc của cô để hỏi tôi câu đó à? Thật là khiến người ta thất vọng, tôi còn tưởng sẽ xảy ra chuyện gì nữa cơ đấy”.
Mặt Lâm Phi biểu lộ đầy vẻ mất mát. Thực tế đúng là hắn cảm thấy mất mát thật. Người đẹp quản lý dẫn dụ hắn đến, lúc Lâm Phi đi vào còn tưởng tượng này nọ nữa.
Thẩm Bội Ni tươi cười bước đến gần Lâm Phi: “Ồ, không biết anh nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện gì vậy?”
Mùi hương đàn bà thoang thoảng trên người cô ta làm Lâm Phi ngây ngất. Hắn hít một hơi dài, nở nụ cười tươi làm lộ hàm răng trắng đều: “Cô thật sự muốn tôi nói sao?”
“Anh có thể lựa chọn không nói, nhưng tôi thích kiểu đàn ông có gì nói nấy”.
“Tôi cũng thích phụ nữ chủ động dụ dỗ mình. Nếu như hai người đã thích nhau vậy rồi thì đừng vòng vo tam quốc nữa. Nói đi, lừa tôi đến đây làm gì? Nếu như cô không nói tôi sẽ làm theo suy nghĩ của mình đấy nhé. Đến lúc đó tôi không thể đảm bảo được sẽ cư xử với cô như cấp trên nữa đâu”.
Lâm Phi dừng ngắm nghía cơ thể mỹ miều của Thẩm Bội Ni, nhấc cốc nước lên, khép hờ mắt, dáng vẻ như giải quyết việc chung. Không phải Lâm Phi không muốn tiếp tục chọc ghẹo cô quản lý xinh đẹp này, thực ra là hắn bị đám con gái phòng hành chính làm cho mơ hồ rồi, không biết Thẩm Bội Ni có phải đang cố ý mê hoặc hắn không.
Dù sao Lâm Phi cũng vừa mới đến, phòng hành chính này là địa bàn của đám con gái đó, Thẩm Bội Ni lại là quản lý, không thể không nhúng tay vào bên trong. Thậm chí, người phụ nữ này có khả năng cao là đang thực hiện mưu đồ, không biết chừng đang che đậy cái bẫy nào đó đợi hắn chủ động nhảy xuống.
Tuy rằng người đẹp là miếng mồi ngon, nhưng cũng phải có số hưởng mới xơi được.
Thẩm Bội Ni khép hờ mắt, không ngờ rằng người đàn ông lúc trước còn mải ngắm nghía những bộ phận mẫn cảm của cô, ngay sau đó lại có thể nói ra được những câu này.
“Xem ra anh không phải loại thứ hai rồi, chẳng trách lại chọc ghẹo nhiều người trong chúng tôi như thế. Chủ tịch Mộ không đuổi anh đi, tôi rất tò mò muốn biết anh rốt cuộc là con cháu của vị cổ đông nào?”
Thẩm Bội Ni lại ngồi lên sô pha, vắt chéo đôi chân thon dài trắng muốt vào nhau, đôi giày cao gót màu trắng cứ lắc lư mãi trước mắt Lâm Phi.
“Cô muốn biết à?”
“Ừm”.
“Dễ thôi, nhưng cô phải cho tôi biết kế hoạch chi tiết mưu đồ mấy người định đối phó với tôi trước”.
Bị người khác ghi thù không phải là cảm giác tốt đẹp gì, hơn nữa lại là bị một đám con gái ghi thù.
“Mưu đồ?” Thẩm Bội Ni cong mày ngạc nhiên, sau đó lập tức cười nhẹ: “Anh nghĩ nhiều rồi, chúng tôi không muốn đối phó với anh. Thế nhưng Chủ tịch Mộ đã ưu đãi chúng tôi một lợi ích, anh có muốn nghe không?”
“Lợi ích? Là lợi ích gì?”
Lâm Phi cảm giác được lợi ích này chắc chắn có liên quan đến hắn, hơn nữa, chuyện này Mộ San San rõ ràng là đã biết rồi. Người phụ nữ này có thể nhẫn nhịn đến bây giờ mà không đến tìm hắn tính sổ, chắc chắn là đã có sắp xếp sẵn.
“Chủ tịch Lăng đã tố chuyện anh chơi chúng tôi với Chủ tịch Mộ. Chỉ thị mà Chủ tịch Mộ đưa ra đó là, dùng tiền lương trong một năm tới của anh để tất cả nhân viên phòng hành chính chúng tôi đi du lịch. Đương nhiên là không có anh đâu”.
Thẩm Bội Ni nói xong, cười cười nhìn Lâm Phi, rõ ràng là đang muốn xem phản ứng của hắn. Thế nhưng cô ta đã phải thất vọng một phen, sắc mặt của Lâm Phi bình tĩnh không để lộ chút cảm xúc nào.
Thực ra, trong lòng Lâm Phi đã sớm chửi thầm. Chẳng trách đám con gái phòng hành chính đó người nào người nấy lại bất thường như vậy. Tiêu Y Na bị hắn chọc ghẹo đến thế cũng không đến tìm hắn nói lý, có vẻ như đang chờ hắn đây.
Mới đi làm được hai ngày mà tiền lương trong một năm tới đã bay mất. Chuyện này nếu xảy ra với người đi làm bình thường khác thì chắc chắn họ sẽ nghỉ việc ngay lập tức.
Thế nhưng Lâm Phi là chồng của Mộ San San, suy cho cùng hắn đến Tập đoàn nhà họ Mộ làm việc cũng là làm việc cho chính nhà mình. Đừng nói là một năm tiền lương, cho dù là Mộ San San có không phát lương cho hắn, vì lời dặn dò của Mộ Hồng, Lâm Phi cũng phải ngoan ngoãn ở lại Tập đoàn nhà họ Mộ.
Mộ San San rõ ràng là nắm được điểm này nên mới nghĩ ra cách như vậy để trừng trị Lâm Phi. Nếu làm như vậy, vừa trừng phạt được Lâm Phi lại được cái danh mang lại lợi ích cho con gái phòng hành chính, thật là một mũi tên trúng hai đích.
Không, phải nói là một mũi tên trúng ba đích mới đúng. Bây giờ mấy người con gái phòng hành chính đó chắc chắn là rất tôn kính cô ta. Người phụ nữ này dùng tiền lương của Lâm Phi để giành được danh tiếng, mua chuộc được lòng người.
Nhưng lúc này Lâm Phi không thể tức giận được, cho dù là hắn có đi tìm Mộ San San để lý luận thì phân nửa sẽ là phí công vô ích. Dù gì cũng là hắn chọc ghẹo con gái phòng hành chính trước, quan hệ vợ chồng hai người có thể vì vậy mà thành ra không hòa hợp. Dù gì Mộ San San cũng là vợ chính thức của Lâm Phi.
Đầu óc của Lâm Phi chưa ngớ ngẩn đến mức đi tìm vợ của mình để lý luận chuyện mình chọc ghẹo phụ nữ khác.
“Xem ra anh không để ý đến tiền lương một năm này, nếu đã như vậy, tôi cũng không đi xin xỏ giúp anh nữa. Nếu không còn việc gì anh có thể ra ngoài rồi”.
Thẩm Bội Ni đứng dậy, giơ tay lên ra hiệu Lâm Phi có thể đi.
Lâm Phi sững người, vốn dĩ cho rằng cô gái này dụ dỗ hắn đến là có mưu đồ gì, bây giờ xem ra là có suy nghĩ khác. Đầu óc của Lâm Phi lập tức trở nên linh hoạt.
“Gần đây đúng là tôi rất thiếu tiền. Nếu như cô có thể giúp tôi lấy lại một năm tiền lương này thì quả thật là cầu mà không được. Nhưng tôi cũng biết, trên thế giới này không có bữa trưa nào là miễn phí, nói điều kiện của cô ra đi. Có điều tôi vẫn phải nói trước, tôi đây chỉ bán thân chứ không chịu làm trò hề”.
Ánh mắt của Thẩm Bội Ni di chuyển, lướt nhìn trên dưới Lâm Phi hết một lượt, che miệng khẽ cười: “Tôi không có hứng với cơ thể của anh, tôi chỉ muốn biết thân phận của anh là gì. Nếu như thân phận của anh thật sự cao quý, tôi có thể cân nhắc chịu thiệt một chút”.
Vừa nói Thẩm Bội Ni vừa dùng ánh mắt gợi tình đưa đẩy với Lâm Phi. Người con gái ấy lúc này tăng thêm mấy phần gợi cảm lẳng lơ.
“Thực ra tôi mới là chủ nhân thực sự của Tập đoàn nhà họ Mộ. Mộ San San chỉ là vợ của tôi mà thôi”.
Thẩm Bội Ni kinh ngạc, sau khi bĩnh tĩnh lại cô ta dùng đôi mắt xinh đẹp lườm nguýt Lâm Phi, có chút không hài lòng: “Anh chẳng thành thật chút nào. Vốn dĩ tôi còn định kéo anh làm đồng minh, bây giờ xem ra người như anh chẳng đáng tin chút nào”.
“Điều tôi nói là thật đó nhé?”
Lâm Phi ra vẻ rất vô tội.
“Nói thật, tôi không tìm được điểm nào xứng với chức danh Chủ tịch Mộ ở trên người anh”.
Câu nói này của Thẩm Bội Ni ẩn chứa chút chế giễu.
Thực ra cũng không trách Thẩm Bội Ni, dù ai nhìn thấy Lâm Phi lúc này cũng không thể đặt hắn cùng một chỗ với nữ thần giới kinh doanh như Mộ San San được.
“Lẽ nào bắt buộc phải chân thành thẳng thắn với nhau?”
“Nếu như anh muốn có một đồng minh ở phòng hành chính”.
Lâm Phi nhìn chằm chằm Thẩm Bội Ni lấy mấy giây, sau đó cắn răng, bày ra bộ dạng chẳng sao hết, bắt đầu cởi quần áo.
Sắc mặt Thẩm Bội Ni căng cứng, lên tiếng quát mắng: “Lâm Phi, anh đang làm gì thế?”
Lâm Phi ngẩng đầu lên, ra vẻ tự nhiên, nói: “Thẳng thắn chân thành mà, cô cũng mau cởi đi, không cởi thì làm sao thẳng thắn chân thành với nhau được?”
Thẩm Bội Ni: “......”