“Nếu như, anh Lâm không phải vì ghét em mà không về nhà, vậy, vậy tối nay anh về nhà đi”.
Mạnh Tuyết Nhi như sợ Lâm Phi sẽ từ chối mình mà nghiêm túc mời Lâm Phi cùng về nhà.
Lâm Phi ngửa đầu than khổ với trời!
Hắn thật sự khổ não. Tuy rằng được người còn gái đơn thuần dễ thương như Mạnh Tuyết Nhi mời về nhà là một việc rất đáng được khen ngợi, nhưng Lâm Phi hiểu rõ, lời mời này không đơn giản chỉ là một lời mời.
Sở dĩ Mạnh Tuyết Nhi mời hắn về nhà hoàn toàn là vì cô bé rất muốn biết được chuyện Lâm Phi hoàn toàn không phải vì ghét cô bé mà không thể về nhà là thật.
Chứ tuyệt đối không phải vì muốn xảy ra chuyện gì với Lâm Phi cả. Tuy rằng đã lên đại học, lại còn sắp tốt nghiệp rồi nhưng trong đầu Mạnh Tuyết Nhi không hề có khái niệm gì về quan hệ vượt quá giới hạn bạn bè giữa nam và nữ.
Với sự đơn thuần như trang giấy trắng này của cô bé, hắn muốn nói với cô bé nhưng cô bé cũng sẽ không hiểu.
Đây là chỗ khiến Lâm Phi thấy khó xử.
Được gái đẹp mời về nhà, với bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng là một chuyện rất tự hào. Thế nhưng, người con gái này lại hoàn toàn không hiểu chuyện nam nữ, thật sự khiến người ta câm nín.
Đã bất lực rồi, Lâm Phi còn thấy thận mình hơi đau.
Tuy rằng biết rõ là như vậy, nhưng Lâm Phi không có cách nào từ chối Mạnh Tuyết Nhi được.
“Đi nào, chúng ta về nhà”.
Vì để an ủi Mạnh Tuyết Nhi, Lâm Phi đành miễn cường đồng ý với cô bé cùng về nhà trọ. Còn về phía Mộ San San, hắn chỉ đành nói xin lỗi trong lòng mà thôi.
Dù gì Mộ San San cũng không quá để ý chuyện Lâm Phi có về nhà hay không, nghĩ vậy, áp lực trong lòng Lâm Phi giảm đi rất nhiều.
Thấy Lâm Phi chịu cùng mình về nhà, Mạnh Tuyết Nhi vì vui mừng và kích động mà gương mặt càng thêm đỏ gay, giống như quả táo đỏ vậy, khiến người ra muốn cắn lên một miếng.
May mà Lâm Phi đi trước, nếu như hắn thấy được biểu cảm này của Mạnh Tuyết Nhi, chắc chắn sẽ càng thêm bất lực.
Theo đuôi phía sau Lâm Phi, Mạnh Tuyết Nhi thấy vui vẻ không ngừng, không hề biết được rằng, ân nhân mà cô bé khó khăn lắm mới dẫn được về nhà thực chất là một con sói già có kinh nghiệm tình trường rất phong phú.
Hành động này của cô bé chính là dẫn sói về nhà.
Nếu như để Lâm Phi lấy thân phận là người ngoài ra mà đánh giá hành động này, chắc chắn hắn sẽ đánh giá Mạnh Tuyết Nhi là não không có nếp nhăn.
……
Sau nhiều ngày về nhà trọ của mình, Lâm Phi không dám tin vào mắt mình nữa. Nếu như không phải phía sau có cô bé đơn thuần như Mạnh Tuyết Nhi đi cùng, Lâm Phi sẽ nghĩ mình có phải đi nhầm nhà rồi không.
Hồi ức của Lâm Phi về căn nhà trọ của mình dừng lại ở ngày hắn dọn đi, dùng ba chữ có thể khái quát nhà trọ của Lâm Phi, đó chính là: bẩn, loạn, tồi.
Còn bây giờ, căn nhà trọ trước mắt Lâm Phi, không phải là không vướng một hạt bụi thì cũng là sạch sẽ, ngăn nắp, không thấy một hạt bụi nào trong tầm mắt.
“Tiểu Tuyết Nhi, nhóc biết dọn thật đấy”.
Chỉ có bản thân Lâm Phi biết rõ, nhà trọ trước đây của hắn bẩn đến cỡ nào. Mạnh Tuyết Nhi yếu đuối như thế lại có thể sạch sẽ đến mức như vậy, Lâm Phi không kìm được mà cảm thán một câu.
“A--- Lâm, anh Lâm, em xin lỗi, em xin lỗi, em, em không cố ý đâu, chỉ là, chỉ là…”
Câu cảm thán của Lâm Phi, Mạnh Tuyết Nhi nghe được lại tưởng Lâm Phi đang trách mình làm loạn bày trí ban đầu, vội cuống cuồng xin lỗi.
Thấy bộ dạng Mạnh Tuyết Nhi căng thẳng cực độ, Lâm Phi đại khái đoán được cô bé nghĩ thế nào, cũng vội vã tiếp lời: “Cô bé ngốc, anh đang khen nhóc đấy. Nhóc dọn nhà sạch sẽ như thế, có người ngoài đến, anh Lâm cũng nở mày nở mặt. Nếu biết nhóc sạch sẽ như vậy, anh đã tìm nhóc về ở sớm rồi”.
Nghe Lâm Phi giải thích xong, Mạnh Tuyết Nhi không quên lén nhìn Lâm Phi một cái. Thấy Lâm Phi không có vẻ gì là không vui cả, cô bé mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn ngắm xung quanh một lượt, Lâm Phi có được một chút cảm giác của ngôi nhà, đây chính là nhờ phần lớn công lao của Mạnh Tuyết Nhi.
Nhờ có Mạnh Tuyết Nhi thu dọn, căn nhà vốn dĩ bẩn, loạn, tồi trở nên gọn gàng ngăn nắp, còn có một chút cảm giác ấm áp của nhà có con gái. Không khoan khoái trong lòng thì cũng khiến người ta nhìn rất dễ chịu.
Chỉ có điều, cảm giác này không duy trì được lâu lắm.
Lâm Phi mở cửa phòng ngủ của hắn ra, cả người cảm thấy không ổn.
“Tiểu Tuyết Nhi, nhóc như vậy là không đúng rồi. Nhóc dọn gần hết cái nhà, sao lại chỉ để lại phòng của anh Lâm vậy?”
So với phòng khách ngăn nắp gọn gàng và ấm áp ngoài kia, phòng ngủ của Lâm Phi vẫn bẩn, loạn và tồi như trước. Phòng ngủ như cái “ổ chó” của Lâm Phi đối lập hoàn toàn với phòng khách chỉnh tề ngăn nắp bên ngoài.
Nếu như chụp ảnh phòng khách và phòng ngủ của Lâm Phi đưa cho một người lạ xem, sợ là không có ai tin đây là chụp từ cùng một căn nhà mà ra.
“Xin, xin lỗi Anh Lâm. Bây, bây giờ em thu dọn đây.”
Lúc Mạnh Tuyết Nhi dọn phòng, cô bé tự động bỏ qua phòng ngủ của Lâm Phi. Không phải vì Mạnh Tuyết Nhi phân biệt đối xử, chỉ đơn thuần là trong suy nghĩ của Mạnh Tuyết Nhi, hoàn toàn không có khái niệm đi vào phòng của con trai. Hơn nữa, còn chưa được sự cho phép của Lâm Phi.
Nói đơn giản là, từ ngày dọn vào nhà trọ của Lâm Phi, Mạnh Tuyết Nhi chưa từng bước vào phòng của Lâm Phi, tất nhiên là chưa từng dọn dẹp rồi.
Bây giờ bị Lâm Phi nhắc, điều đầu tiên mà Mạnh Tuyết Nhi có thể nghĩ tới đó là xin lỗi, sau đó lập tức đi dọn dẹp cho Lâm Phi. Với cô bé, cô hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ giải thích cho chính mình.
Nếu như đổi Mạnh Tuyết Nhi bằng Thẩm Bội Ni hay Lăng Vi Vi, Lâm Phi chắc chắn sẽ không hề cảm thấy có chút áy náy nào mà sớm giao cho họ dọn dẹp, còn mình thì vắt chéo chân ngồi ở sofa phòng khách hút thuốc rồi.
Chỉ là, đối diện hắn bây giờ là một Mạnh Tuyết Nhi đơn thuần như trang giấy trắng, Lâm Phi tự nhận mình còn chưa vô liêm sỉ đến mức ấy.
“Thôi, nhóc đi ngủ chút đi, để anh tự dọn dẹp”.
Nếu phân tích ra thì Mạnh Tuyết Nhi chỉ là khách thuê chung nhà với Lâm Phi, cô bé không phải là bảo mẫu của hắn. Cô bé đã dọn phòng khách, nhà bếp và nhà vệ sinh gọn gàng sạch sẽ là đã vượt quá chỉ tiêu công việc rồi, sao Lâm Phi có thể để mặt dày Mạnh Tuyết Nhi dọn phòng ngủ cho hắn được.
Lúc trước hắn nói như vậy chỉ là vì thấy khác biệt mà thuận mồm nói ra thôi.
“Không, không được. Anh Lâm là người tốt, em nhất định phải giúp anh Lâm dọn dẹp”.
Mặt Mạnh Tuyết Nhi đỏ bừng, cô bé đã lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên bước chân vào phòng con trai. Tính cô bé vốn dễ xấu hổ, bình thường sẽ không đơn giản chỉ là đỏ mặt và cúi đầu đơn giản thế này đâu. Nếu không phải vì nhớ lời căn dặn của ông Vương và bà Vương thì Mạnh Tuyết Nhi đã sớm xấu hổ bưng mặt mà chạy về phòng mình rồi.
Thấy bộ dạng xấu hổ của Mạnh Tuyết Nhi chạy đi dọn phòng ngủ cho mình, Lâm Phi không biết nói gì cho phải.
Chỉ một buổi tối nay mà Lâm Phi đã phải nghe Mạnh Tuyết Nhi nói hắn là người tốt những mấy lần. Lâm Phi có phải là người tốt không? Đáp án chắc chắn là không rồi. Nếu như Lâm Phi hắn thực sự là người tốt thì trên thế giới này chẳng còn kẻ xấu nữa.
Nếu như những kẻ thù ngày trước đã xuống địa ngục của Lâm Phi nghe được những lời nói tối nay của Mạnh Tuyết Nhi, sợ là họ sẽ đòi ngoi từ địa ngục lên, cho Mạnh Tuyết Nhi biết mùi “lí luận giáo dục” là thế nào rồi.
Được người con gái đơn thuần như trang giấy trắng là Mạnh Tuyết Nhi liên tục nói mình là người tốt, Lâm Phi trong lòng cảm thấy rất kỳ diệu.
Người ta đã nói mình là người tốt rồi, Lâm Phi tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục làm biếng nữa. Dù gì Mạnh Tuyết Nhi cũng là đang dọn dẹp phòng ngủ giúp hắn.
Thế là Lâm Phi cũng bắt tay giúp Mạnh Tuyết Nhi dọn dẹp.
Nếu như bị những kẻ thù của tổ chức Phán quyết địa ngục hay những kẻ thù ở nước ngoài của Lâm Phi nhìn thấy cảnh này thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải há mồm kinh ngạc.
Còn nếu bị Mộ San San nhìn thấy cảnh này, tổng giám đốc Mộ rất có thể sẽ phải đánh giá lại người chồng hời này.