“Lâm Phi, anh không đi thông bồn cầu đi, còn đứng đây làm gì?”
Lăng Vi Vi vừa dứt lời, toàn bộ nữ nhân viên của phòng Hành chính trong nháy mắt hóa đá.
“Khốn khiếp, trả tôi nụ hôn đầu đây!”
Tiêu Y Na, người vừa chủ động hiến dâng nụ hôn đầu cho Lâm Phi phản ứng đầu tiên, cô giương nanh múa vuốt lao về phía hắn, đôi mắt tràn ngập sát khí.
Lúc này, những nữ nhân viên khác bị Lâm Phi chiếm thiện cảm đều tỉnh táo lại, ai nấy đều thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm hắn. Nếu không phải Tiêu Y Na đang lao về phía Lâm Phi, chắc chắn hắn sẽ bị một đám con gái lao lên đánh hội đồng rồi.
“Đó cũng là nụ hôn đầu trong ngày hôm nay của tôi, hơn nữa tôi vừa trẻ vừa đẹp trai như vậy, cô cũng không hề bị thiệt đâu.”
“Hôm nay?! Tiêu Y Na cảm thấy khó thở, những nữ nhân viên phòng Hành chính xung quanh có vài người che miệng thấp giọng cười, thậm chí còn có người không nhịn được mà cười thành tiếng.
Lâm Phi tránh khỏi cánh tay mềm mại của Thẩm Bội Ni, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang múa loạn lên của Tiêu Y Na, thuận thế kéo cô vào lòng, một tay đưa lên ngoắc vào cái cổ trắng ngần: “Nhanh tránh ra cho tôi, nếu không tôi không dám đảm bảo sự trong sạch của cô ta.”
Vừa nói, tay phải Lâm Phi đã hướng đến vị trí nảy nở cao ngất trước ngực của Tiêu Y Na.
Hành động của Lâm Phi đã dọa các nữ nhân viên khiếp sợ, cả đám đều không dám động đậy.
Chứng kiến cảnh này, Lăng Vi Vi lạnh lùng nói: “Lâm Phi, nếu anh dám làm loạn, tôi chắc chắn kết cục của anh sẽ rất thảm!”
“Tôi còn chưa nghĩ ra cái gì so với thông bồn cầu thảm hơn được. Lâm Phi giữ chặt lấy Tiêu Y Na, rời khỏi vòng vây của các nữ nhân viên. Trưởng phòng Lăng, tôi đột nhiên nhớ ra có vài việc chưa làm, tạm biệt nhé.
Dứt lời, hắn liền đẩy Tiêu Y Na về phía mọi người, chớp mắt liền rời khỏi phòng Hành chính.
Ba người phụ nữ họp thành cái chợ, phòng Hành chính không có ba mươi người thì cũng phải có đến hai mươi người phụ nữ, nếu thật sự bị các nàng bao vây, Lâm Phi không chết cũng bị lột một lớp da.
“Cả ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc thì thời kỳ tiền mãn kinh sẽ đến sớm đấy. Mấy người nên cảm ơn vì có tôi ở đây điều chỉnh lại sinh hoạt của mấy người đi.”
Chạy ra khỏi tòa nhà Vọng Nguyệt, Lâm Phi sợ hãi quay đầu nhìn về phía phòng Hành chính ở tầng mười hai, nhất định những nữ nhân viên ở đó đang bàn bạc với nhau làm cách nào để làm thịt hắn.
Xảy ra chuyện như vậy, cũng không thể hoàn toàn trách được hắn.
Đến làm việc với niềm mong đợi, kết quả lại bị vợ và sếp của mình chơi xỏ, bất cứ ai gặp phải chuyện này chắc chắn không thể nào vui được.
Hơn nữa chính hắn cũng không thích đến làm việc tại tập đoàn Mộ Thị. Một vài người thích công việc văn phòng, còn với Lâm Phi, một kẻ đã quen với lối sống phóng túng, thì việc này lại chẳng khác gì tra tấn cả.
Vì thế hắn liền mượn tay Tiêu Y Na rời đi, dù sao có Mộ San San đứng đằng sau, hắn chắc chắn sẽ không bị sa thải.
Lý do Lâm Phi trêu chọc các nữ nhân viên phòng Hành chính, không hẳn chỉ vì muốn lợi dụng họ.
Mộ San San dùng chức danh trợ lý hành chính lừa Lâm Phi đến công ty làm việc, hắn há có thể để cho cô yên ổn làm việc.
Vì thế sau khi hưởng thụ đủ rồi, Lâm Phi liền chuồn thẳng.
Còn đống lộn xộn hắn để lại, tất nhiên cần người đã tiến cứ hắn vào công ty là Mộ San San đích thân giải quyết.
Vừa đi khỏi tòa nhà Vọng Nguyệt được một lát, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Không ngoài dự đoán, người gọi cho hắn là Mộ San San, chắc hẳn Lăng Vi Vi đã cáo trạng với cô về việc hôm nay rồi.
Lâm Phi không cần suy nghĩ lập tức tắt máy.
Lâm Phi dùng hành động của mình nói cho cô vợ hời Mộ San San biết, hắn không phải quả hồng mềm thì bóp thế nào thì bóp, nếu muốn chơi xỏ hắn thì chắc chắn sẽ phải trả giá.
……
Bệnh viện Số một thành phố Trung Hải, may là nó cách tòa nhà Vọng Nguyệt không xa. Nếu không, một tên nghèo rớt mồng tơi không đủ tiền đi taxi như Lâm Phi không biết bao giờ mới đến nơi được.
“Tiểu Lâm à, chú đang định gọi điện bảo cháu đừng tới mà cháu lại tới rồi. Bà nó à, bà mau ra ngoài xem giúp tôi, nếu thấy có cảnh sát đến thì nhớ báo với bọn tôi đấy.”
Sau khi thấy Lâm Phi bước vào phòng bệnh, ông Vương liền hoảng sợ.
Lâm Phi ngạc nhiên: “Chú Vương, xảy ra chuyện gì mà cảnh sát lại đến đây?”
Nhìn biểu cảm trên mặt chú Vương, Lâm Phi cảm thấy căng thẳng.
Mặc dù nói tối đó khi hắn giáo huấn đám Dương Lão Tam, hắn đã cố ý chọn một con hẻm không có lắp camera.
Tuy nhiên, thành phố Trung Hải khác với nước ngoài, nếu cảnh sát địa phương toàn lực điều tra, rất có thể sẽ lần ra được dấu vết.
Quan trọng nhất vẫn là hắn không diệt khẩu đám người Dương Lão Tam, cảnh sát có thể dễ dàng tìm ra những chi tiết có giá trị từ miệng bọn chúng.
Mặc dù hắn không đánh giá cao cảnh sát thành phố Trung Hải, bọn họ có sử dụng cả trực thăng thì hắn vẫn có biện pháp để thoát thân.
Nhưng, cả nhà chú Vương thì lại khác, nếu như làm liên lụy đến cả nhà ông ấy, nhất định trong lòng Lâm Phi sẽ cảm thấy day dứt không yên.
Đối với những kẻ đạt đến đỉnh cao trong giới lính đánh thuê như hắn, tiền bạc vĩnh viễn cũng không trân quý bằng tình người.
Chú Vương kéo tay Lâm Phi, thấp giọng nói: “Ngày đó cô gái bị cháu xé rách quần áo đúng là cảnh sát đấy. Cô ta dẫn theo mấy cảnh sát nữa, tìm đến phòng chú, một mực gặng hỏi thông tin về cháu, chú thấy cô ta có vẻ muốn tìm cháy để gây phiền toái nên cũng không dám nói nhiều. Mấy ngày này cháu cẩn thận chút, bác sỹ nói bệnh của chú không sao, rất nhanh có thể xuất viện rồi. Cháu nhanh rời khỏi đây đi.”
Không phải việc đám Dương Lão Tam bị cảnh sát điều tra ra, vậy là Lâm Phi cũng yên tâm được rồi, nhưng mà, cô gái bị hắn làm rách đồ lộ áo ngực lại là cảnh sát, điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.
Một cô ả điên khùng như vậy mà cũng có thể làm cảnh sát, Lâm Phi cảm thấy dường như mình đã đánh giá quá cao thực lực của cảnh sát thành phố Trung Hải.
Lâm Phi gọt một quả táo cho chú Vương, giọng nói có phần thờ ơ: “Chú Vương, không sao, chuyện ngày hôm đó hoàn toàn là hiểu lầm cả. Dù cô ta có gặp lại cháu thì cũng không có lý do gì để bắt cháu cả.”
Chú Vương nhận lấy quả táo, rồi lại đặt lên chiếc bàn cạnh giường, giọng nói có phần lo lắng: “Tiểu Lâm, cháu nhanh đi đi, chú thấy thân phận của cô gái ấy không đơn giản đâu, cô ta nói cháu tấn công cảnh sát, còn nói sẽ giam giữ cháu nữa.”
Lâm Phi khẽ cau mày, nếu như cô ta thật sự muốn gây phiền phức cho hắn, xử lý không tốt rất có thể cô ta sẽ có lý do để bắt hắn, không chừng còn bại lộ cả chuyện đám Dương Lão Tam nữa, như thế thì đúng là phiền toái.
Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ phải nhờ Mộ San San tìm người bảo lãnh cho hắn, nếu như là lúc trước thì không sao, dù Mộ San San có lãnh đạm với Lâm Phi đến mức nào, nhưng vì không muốn làm mất mặt Mộ Hồng, cô chắc chắn sẽ tìm người để bảo lãnh cho hắn.
Còn bây giờ, Lâm Phi vừa ném cho Mộ San San một cái đề khó giải, đến khi đó hắn bị cảnh sát bắt đi, bảo lãnh vẫn sẽ bảo lãnh, chỉ sợ cô ta sẽ nhân cơ hội này cho Lâm Phi chịu khổ vài ngày trong trại giam coi như là hình phạt với hắn. Với sự hiểu biết của Lâm Phi về Mộ San San, sắc xuất xảy ra việc này là rất lớn.
Chẳng có ai muốn mình bị cảnh sát bắt cả, nếu như là Lâm Phi trước kia thì hắn sẽ không để ý, nhưng hiện tại hắn đã kết hôn, sau này còn phải sống ở thành phố Trung Hải này nữa, hắn không muốn mình nằm trong sổ đen của cục cảnh sát.
Lâm Phi vỗ nhẹ vào tay chú Vương: “Thôi được rồi, vậy cháu đi trước đây, chú nhớ nghỉ ngơi cho khỏe, nghe nói đám người Dương Lão Tam xảy ra chuyện, bây giờ đều đang nằm trong bệnh viện điều trị, sau khi chú xuất viện, có thể yên tĩnh được một thời gian rồi.”
“Thật không?” Sau khi Lâm Phi khẳng định lại lần nữa, tinh thần của chú Vương dường như tốt hơn hẳn, trong miệng lầm bầm ông trời có mắt.
Nhìn chú Vương như vậy, Lâm Phi cũng hoàn toàn yên tâm. Trò chuyện thêm vài ba câu, hắn liền đừng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Phi vừa rời khỏi Bệnh viện Số một chưa lâu, một chiếc xe cảnh sát đã đỗ tại bãi đỗ xe của bệnh viện, Trần Kỳ đang khoác trên mình bộ cảnh phục bước ra.
Đồng phục cảnh sát của nữ có thể phô bày ra hết nét đẹp cơ thể của người con gái. Bộ đồng phục bó sát, ôm lấy thân hình bốc lửa, thể hiện một cách hoàn hảo từng đường cong quyến rũ của người con gái.
Trần Kỳ đi thẳng đi đến phòng theo dõi của bệnh viện, sau khi nêu rõ thân phận, cô liền xem lại nội dung đoạn video giám sát phòng chú Vương.
Khi hình ảnh của Lâm Phi xuất hiện, khuôn mặt của Trần Kỳ chớp mắt trở nên lạnh lẽo, nắm chặt tay, đấm mạnh vào bàn điều khiển: “Khốn khiếp, anh cuối cùng cũng xuất hiện, lần này anh chạy đâu cho thoát”.