“Vợ anh nghĩ gì vậy, ăn cơm thôi!”
Không biết từ lúc nào, Lâm Phi đã đứng trước mặt Mộ San San, ghé sát mặt vào cô cười hớn hở.
“A...”
Mộ San San kêu lên kinh hãi, rồi bất giác lùi sau hai bước, gương mặt tinh tế tới hoàn mỹ hiện rõ vẻ sợ sệt.
“Anh có đáng sợ như thế không, đi thôi, ăn cơm thôi.”
Dáng vẻ sợ hãi như chú thỏ con của Mộ San San vừa khiến Lâm Phi cạn lời, cũng vừa nhắc nhở hắn, con đường chinh phục nữ hoàng băng giá Mộ San San này còn dài đằng đẵng đó!
Nghĩ vậy, Lâm Phi cũng không để ý tới phản ứng của Mộ San San mà kéo tay Mộ San San đi thẳng tới phòng ăn.
“Như vậy mới giống vợ chồng chứ.”
Dì Quế đang bày đũa ở phòng ăn, nhìn thấy hai vợ chồng tay trong tay đi về phía này mà mát lòng mát dạ.
Mộ San San bị câu nói của dì Quế bừng tỉnh, đôi má trắng ngần đỏ ửng, đôi mắt đẹp càng không giấu nổi vẻ ngại ngùng.
Mộ San San không mặt dày mày dặn như Lâm Phi nên bị dì Quế nhìn vậy, vừa thẹn lại vừa giận, định rút tay về nhưng khổ nỗi Lâm Phi cứ nắm chặt không buông, rõ ràng như không cho Mộ San San cơ hội buông tay hắn.
Mộ San San thử mấy lần nhưng đều không thể rút tay, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lâm Phi đã tràn đầy khí lạnh.
Cảm nhận được sát khí trùng trùng trong mắt Mộ San San, lại vừa đúng lúc hai người đi tới bàn ăn, Lâm Phi mới buông lỏng tay ra, ấn Mộ San San ngồi xuống ghế.
“Nào, vợ ngoan thử tay nghề của chồng đi, đảm bảo em ăn miếng thứ nhất liền muốn ăn thêm miếng thứ hai, ăn miếng thứ hai liền muốn ăn chồng.”
Lâm Phi vừa ngồi xuống liền gắp cho Mộ San San hai đũa khoai tây cùng vài miếng thịt bò.
“Cô chủ à, dù gì đây cũng là tấm lòng của cậu chủ, cô mau nếm thử đi.”
Dì Quế cũng vui vẻ nhìn Lâm Phi và Mộ San San đùa nhau vì trong mắt bà, như vậy mới giống vợ chồng.
Dưới con mắt chăm chú của Lâm Phi và dì Quế, Mộ San San cầm đũa lên gắp miếng khoai tây bỏ vào trong miệng.
Lâm Phi tương đối tự tin với tay nghề của mình, có lần vì hoàn thành nhiệm vụ lính đánh thuê, hắn từng ẩn nấp trong một khách sạn năm sao ở Trung Đông hơn một tháng trời. Khoảng thời gian dó, hắn nhàn rỗi nên liền theo mấy đầu bếp lớn của khách sạn học nấu ăn.
Người ta nói danh sư xuất cao đồ, tay nghề của Lâm Phi đương nhiên sẽ không kém đi đâu được.
Thế nhưng, một phút trôi qua, gương mặt diễm lệ của Mộ San San vẫn không chút biểu cảm khiến Lâm Phi cũng hơi căng thẳng: “Vợ à, có ngon không, em cũng nên đánh giá chứ?”
Sau những câu hỏi liên hồi của Lâm Phi, cuối cùng Mộ San San cũng nhẹ nhàng gật đầu.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.”
Thấy Mộ San San gật đầu, lúc này Lâm Phi mới vững tin tài nấu nướng của mình không thụt lùi, không ngừng gắp khoai tây và thịt bò cho Mộ San San.
Đôi mắt long lanh như nước mùa thu của Mộ San San khẽ chớp nhìn Lâm Phi, trong lòng cô bộn bề những xúc cảm, đắng cay, mặn ngọt cùng lúc dâng trào.
Ban đầu, Mộ San San còn tưởng dì Quế vì muốn làm dịu quan hệ giữa cô và Lâm Phi nên mới cố ý nói món này do Lâm Phi làm, nhưng sau khi nếm thử, Mộ San San mới biết mình đã sai.
Đồ ăn dì Quế làm có mùi vị như thế nào, ăn hơn mười năm, Mộ San San đương nhiên biết rõ.
Tuy nhiên, chính bởi vì chắc chắn đây là món Lâm Phi làm, trong lòng Mộ San San mới thấy khó chịu. Kết hôn lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nấu ăn cho cô.
Nghĩ tới Lâm Phi ân cần như vậy có thể vì muốn lấy lòng cô, để cô cho phép hắn ra ngoài chơi bời thì cho dù đồ ăn có nấu ngon tới mấy, Mộ San San cũng không vui vẻ.
Mộ San San cố đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm Phi và nói rất chân thành: “Lâm Phi này, món anh làm rất ngon nhưng tôi sẽ không đồng ý cho anh ra ngoài tìm người con gái khác. Nếu như tôi không biết thì thôi, nếu như đã biết, tôi không thể nào cho anh ra ngoài lêu lổng, tôi...không làm được!”
“Sao hả, không phải ngon sao, vậy mau ăn đi chứ!”
Trong biệt thự Lệ Thủy, Lâm Phi ngồi bên cạnh không ngừng gắp thức ăn vào bát cho Mộ San San.
“Tôi, tôi ăn không nổi nữa rồi.”
Mộ San San đã ép mình ăn hết hai bát cơm, cô rủ mắt cúi đầu nhìn đống đồ ăn chồng chất như ngọn núi nhỏ mà ấm ức buông đũa.
“Không được, hôm nay em phải ăn hết chỗ này cho anh!” Lâm Phi không vì Mộ San San không ăn được nữa mà mềm lòng, hắn bưng bát lên gắp đồ ăn vào miệng Mộ San San.
“Cậu chủ cũng đừng làm khó cô chủ nữa, cô chủ vốn ăn rất ít cơm, nếu như cô ấy ăn no quá xảy ra chuyện gì thì làm sao.”
Tới cuối cùng, dì Quế vẫn xót Mộ San San nhiều hơn nên mở lời khuyên can Lâm Phi, tiện thể đưa Mộ San San đi.
Ép Mộ San San ăn xong đĩa khoai tây hầm thịt bò, cơn giận của Lâm Phi cũng nguôi ngoai đi nhiều rồi nên hắn cũng không làm tới mà để dì Quế đưa Mộ San San đi.
Thế nhưng, nghĩ lại dáng vẻ từ chối đầy đanh thép và cái nhìn chăm chăm nói “không làm được” của Mộ San San, Lâm Phi lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Thà rằng, dì Quế không nghe lời một phía của Mộ San San mà giúp Lâm Phi dạy dỗ cô điều quan trọng nhất giữa vợ chồng là tin tưởng lẫn nhau thì tốt.
Nếu như để nhân viên Mộ Thị biết được sếp Mộ mạnh mẽ, lạnh lùng băng giá ngày thường bị dì Quế và Lâm Phi tấn công từ hai phía phải tủi thân như cô vợ bé nhỏ chịu mọi ngược đãi thì không biết có bao nhiêu con mắt rơi xuống vì kinh ngạc nữa.
........
“Tổng giám đốc Mộ này, em có thể giải thích với anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái gì vậy?”
Lâm Phi vốn định vào phòng ngủ một lát, đợi Mộ San San và dì Quế ngủ say mới tới biệt thự Hoa Hồng nhưng vừa lên tầng hai, mở cửa phòng ngủ ra, Lâm Phi đã trợn tròn mắt sững sờ.
Không chỉ là sừng sờ bình thường mà hoàn toàn chết lặng, cả người từ trong ra ngoài đều cứng đờ.
Trong phòng trơ trụi một chiếc giường lớn và một tủ quần áo, ngoài ra không còn gì khác dù chỉ một cọng lông. Nếu như không lôi Mộ San San từ phòng bên cạnh ra ngoài, Lâm Phi còn nghi ngờ mình đã vào nhầm nhà nữa.
Con mẹ nó, mới một ngày không về nhà mà phòng ngủ đã bị cướp sạch rồi.
Mặc dù Lâm Phi không phải là người chấp nhặt những điều nhỏ nhoi trong sinh hoạt, hắn cũng từng qua đêm trong sa mạc, trong mưa, thậm chỉ cũng từng nằm ngủ trên sàn nhà, nhưng căn phòng đang yên đang lành bị người ta dẹp trống trơn như vậy, bảo ai không khó chịu trong lòng.
Nhất là khi Lâm Phi nhận ra phòng ngủ của Mộ San San, của dì Quế đều bình thường, phòng khách, phòng ăn, phòng làm việc và nhà vệ sinh toàn bộ đều rất ngăn nắp, chỉ có duy nhất phòng hắn bị cướp sạch, lửa giận trong lòng lại càng bốc lên ngùn ngụt.
“Chắc là bị trộm đó.”
Mộ San San vội đưa mắt nhìn phòng ngủ của Lâm Phi một lượt rồi ngoảnh đầu nhìn sang một bên như sợ Lâm Phi nhìn thấy vẻ chột dạ trong lòng mắt cô.