Sau khi tỉnh ra, Lâm Phi và Ninh Kỳ cùng sững người.
Lâm Phi không nghề nghĩ đến việc Ninh Kỳ có thể thật sự lấy đèn bàn đập vào đầu hắn, vì thế không hề chú ý chút nào. Hắn chỉ nghĩ nên giải thích với Ninh Kỳ như thế nào, dù gì Ninh Kỳ nhìn rất sexy và quyến rũ, không hề giống kiểu con gái mạnh mẽ có thể ra tay ác đến thế.
Sau khi bị đập, Lâm Phi tỉnh táo lại, hắn đã khinh suất quá rồi.
Ninh Kỳ đúng là không phải loại con gái mạnh mẽ đến thế, thế nhưng con người ai cũng có lúc tức giận, cho dù con người có thật thà đến mấy, một khi tức giận đến tột điểm cũng có thể làm ra hành động vượt quá lý trí thông thường.
Ninh Kỳ lúc này, mọi mặt đều đúng y như thế.
Nhưng so với sự kinh ngạc của Lâm Phi, trạng thái sau khi bị đập của Lâm Phi còn khiến Ninh Kỳ càng thêm bàng hoàng và khó hiểu.
Ninh Kỳ vốn nghĩ, cô ta tức giận ra tay, lại cầm một cái đèn lớn như thế, nếu đập xuống thì Lâm Phi không bị cô ta đánh ngất đi thì cũng phải rách đầu chảy máu.
Sự thật lại là Lâm Phi không hề ngất đi, cũng không hề chảy tí máu nào, ngược lại hoàn toàn với cái đèn bàn đang vỡ vụn dưới đất.
Ninh Kỳ vô cùng sửng sốt, tinh ý phát hiện ra sự lạnh lùng và hiểm ác trong mắt của Lâm Phi, trong lòng sợ hãi, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô ta lúc này chính là muốn chạy.
Ninh Kỳ nghĩ thế nào, cô ta làm như thế thật.
Chỉ là lần này, cô ta không may mắn được đến thế.
Cô ta chỉ biết sợ hãi muốn chạy mà quên mất những mảnh đèn vụn dưới đất. Vốn dĩ cô ra đi chân trần, mới bước được một bước đã dẫm ngay phải những mảnh đèn vụn đó.
“Aaaaa”
Đôi chân nõn nà của Ninh Kỳ bị mảnh vụn đâm vào, đau đớn mà hét lên một tiếng.
Con người khi phải chịu đau đớn vô cùng sẽ một phần nào đó mất đi năng lực suy nghĩ và khả năng phối hợp của cơ thể.
Ninh Kỳ bây giờ, một chân thì bị đâm, chân còn lại vô thức cũng di chuyển.
Kết quả không cần nói cũng biết, cái chân đó của cô ta cũng gặp bất hạnh rồi.
Xung quanh cô ta và Lâm Phi đều là mảnh đèn rơi tứ tung, chân cô ta đạp loạn lên như vậy sao có thể có được kết cục tốt đẹp gì.
May mà Lâm Phi tinh mắt nhanh nhẹn, kịp thời đỡ cô ta lên.
Nếu không thì đôi chân bị thương của Ninh Kỳ đã đứng không vững mà ngã xuống đất rồi. Cô ta vốn ăn mặc hở hang, làn da nõn nà như ngọc và mịn màng như nhung của cô ta sẽ phải lộ thêm mấy cái lỗ nữa.
“Cái này gọi là báo ứng, ngu ngốc chết đi được!”
Lâm Phi đỡ Ninh Kỳ đến bên giường, đặt đôi lên chảy máu của cô ta lên. Thấy đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ đó của Ninh Kỳ hắn thấy dở khóc dở cười.
Dù gì hắn cũng bị Ninh Kỳ đập một phát, nếu nói Lâm Phi không tức giận là không thể nào. Nhưng thấy Ninh Kỳ tự làm mình trở nên thê thảm như vậy Lâm Phi cũng không đến mức hả hê.
Cảm nhận duy nhất của hắn chính là, người con gái này thật là may mắn.
“Trong nhà không có thuốc khử trùng và băng dán à?”
Dù gì cũng tính là hàng xóm của nhau, Ninh Kỳ ra nông nỗi này Lâm Phi cũng có một phần trách nhiệm. Hắn không phải thấy chết không cứu, lên tiếng hỏi Ninh Kỳ.
Nghe được câu hỏi của Lâm Phi, Ninh Kỳ đau khổ lắc đầu, vừa lắc vừa có dòng nước mắt chảy ra.
Thấy cảnh này, Lâm Phi thấy rất buồn cười, trong lòng cũng có chút thương hại.
Thế là Lâm Phi không nói nhiều, lãng phí thời gian nữa. Hắn nhảy từ ban công của Ninh Kỳ xuống, trở về nhà trọ của mình.
Lâm Phi đi mất khiến Ninh Kỳ vô cùng lo lắng. Cô ta nghĩ Lâm Phi không để ý đến mình nữa nên khóc òa lên, nước mắt tuôn ra không ngừng.
Chỉ khóc còn chưa đủ, chân vẫn còn đau lắm. Ninh Kỳ đành hơi cử động, muốn lấy điện thoại trên tủ đầu giường để gọi cứu thương đến.
Chịu đựng cơn đau, cô ta từng bước nhích lên, máu chảy từ chân lan ra cả giường, Ninh Kỳ lúc này vô cùng đáng thương.
Sau khi Ninh Kỳ khó khăn mãi mới nhích lên và sờ được cái điện thoại thì Lâm Phi tìm thấy hộp cứu thương từ nhà trọ của mình, trở lại phòng của Ninh Kỳ.
“Cô làm gì thế, không muốn sống nữa à?”
Thấy Ninh Kỳ cố nhích mình, máu tươi lan ra cả giường, Lâm Phi không kìm nổi mà lên tiếng trách mắng.
Ninh Kỳ bị Lâm Phi dọa, mãi mới sờ tay vào được cái điện thoại lại đánh rơi cái bộp xuống đất.
Lúc này Ninh Kỳ khóc càng dữ, như thể muốn trút ra tất cả những ấm ức trong lòng vậy.
Vừa khóc Ninh Kỳ vừa quay đầu giận dữ nhìn Lâm Phi. Nhưng khi thấy hộp cứu thương trong tay Lâm Phi, nước mắt của cô ta có hơi ngừng lại.
“Thật là thua cô rồi”.
Sao Lâm Phi có thể không nhìn ra được ý nghĩ của Ninh Kỳ, nhưng đây không phải là lúc nên so đo với cô ta.
Lâm Phi dìu Ninh Kỳ về chỗ cũ, mở hộp cứu thương, lấy nhíp ra, dùng gạc tẩm cồn lau vết thương cho Ninh Kỳ.
“Ồ, ban nãy tôi không để ý, chỗ này cảnh đẹp quá, phải chụp lại mấy bức lưu lại mới được”.
Lâm Phi tay thì lau vết thương cho Ninh Kỳ nhưng mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đồng cỏ um tùm của Ninh Kỳ.
Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Phi cứ nhìn chằm chằm vào chỗ bí mật nhất của mình, Ninh Kỳ vừa xấu hổ vừa tức giận, suýt nữa là tức đến ngất đi.
Ninh Kỳ vốn thấy Lâm Phi cầm hộp cứu thương trở lại nhà mình mà có chút cảm động, bây giờ cô ta lại thấy điều đó thật vớ vẩn, chỉ muốn tát mình hai cái cho tỉnh.
Đương nhiên, điều khiến Ninh Kỳ càng thấy buồn hơn là lúc nãy không đập chết Lâm Phi đi.
Thế nhưng, nỗi buồn của Ninh Kỳ không kéo dài được bao lâu thì nỗi đau đã lại lấn át.
Sở dĩ Lâm Phi đề cập đến bộ phận bí mật của Ninh Kỳ chính là để hướng sự tập trung của cô ta đi, nhằm loại bỏ những mảnh đèn vỡ dính trên bàn chân mềm mại của Ninh Kỳ.
Nhìn mấy mảnh vụn dính đầy máu và cảnh Ninh Kỳ co mình như quả bóng lúc ấy, Lâm Phi thấy rất vui vì đã chọn cách này để đánh lạc hướng sự chú ý của Ninh Kỳ.
……
“Tiểu Tuyết Nhi, không cần quá lo cho cô ta đâu, chỉ cần không để cô ta chết là được. Anh cầm CV của nhóc đi nhé, đợi tin tốt của Lâm đại ca đi”.
Sáng hôm sau, trong phòng khách nhà trọ của Lâm Phi, Lâm Phi ăn sáng xong thì lau miệng, cầm bản CV mà Mạnh Tuyết Nhi đã chuẩn bị cả đêm, đứng dậy rời khỏi nhà.
Thấy Lâm Phi rời đi, Ninh Kỳ chọc mạnh lên món trứng ốp la trong đĩa cơm của mình.
Nghĩ đến việc đêm qua Lâm Phi lẻn vào phòng ngủ của cô ta làm những trò bẩn thỉu chỉ bởi cô ta nhảy múa làm ảnh hưởng đến giấc mộng của ai đó.
Ninh Kỳ chỉ muốn cầm lấy đĩa cơm lên mà chụp lên đầu Lâm Phi.
Thế nhưng, nghĩ đến tối qua Lâm Phi bị cô ta đánh nhưng không hề tức giận trả thù, ngược lại còn không tính toán nợ cũ, không sợ phiền phức mà lau chùi, băng bó vết thương cho cô ta, trong lòng Ninh Kỳ có chút áy náy và ấm áp.
“Hừ, hừ”.
Sự áy náy và ấm áp trong lòng chỉ kéo dài được mấy giây, Ninh Kỳ lại nghĩ đến việc Lâm Phi đã lẻn vào phòng ngủ của cô ta và những hành vi vô liêm sỉ mà hắn đã làm.
Nghĩ đến nguyên nhân lớn nhất khiến mình bị thương là do Lâm Phi xông vào phòng ngủ của cô ta, sự áy náy trong lòng Ninh Kỳ ngay lập tức bị thay thế bởi sự xấu hổ và giận dữ.
Cô ta đã hoàn toàn quên rằng, sở dĩ Lâm Phi lẻn vào phòng cô ta qua ban công trong đêm hôm là do cô ta nhảy múa làm phiền người khác trước.