Mục lục
Cửu Dương Binh Vương (full) – Truyện tiểu thuyết tác giả: Thủy Ca
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hôm sau, trong phòng ngủ, biệt thự Hải Ngạn của Thẩm Bội Ni.

“Bội Ni, cũng không còn sớm nữa, em đi trước đây.”

Một người con gái xinh đẹp nằm trong lòng thế này, mặc dù Lâm Phi cũng rất muốn ở bên Thẩm Bội Ni nhưng hắn đương nhiên không quên rằng còn phải đi với trưởng phòng Lăng Vi Vi, đi công tác ở Tây Ninh.

“Ăn xong rồi muốn đi à, chị đây không đồng ý.”

“Không cho em đi, lẽ nào chị còn muốn nữa à?”

“Nếu em đồng ý.”

Thẩm Bội Ni này như uống nhầm phải thuốc gì vậy. Tối qua bị Lâm Phi dày vò từ phòng tắm cho đến phòng ngủ mà sáng sớm ra lại chủ động bày ra bộ dạng chưa được thoả mãn muốn lao vào hắn.

Đêm hôm qua, Lâm Phi đã được thoả mãn với thân hình của Thẩm Bội Ni, hắn còn có ý định khuyên cô nên nghỉ ngơi đi, nhưng ngặt nỗi bảo bối Thẩm Bội Ni lại như con bạch tuộc vậy, cứ bám chặt lấy hắn.

Vốn dĩ Lâm Phi không muốn ăn chay như vậy. Bây giờ da thịt cứ chạm vào nhau thư thế nên đương nhiên lại muốn lao vào.

“Giờ chị thoả mãn chưa, em thật sự muốn…”

“Không được, thêm lần nữa.”

“Còn nữa à, chị không bị sốt chứ?”

“Em trai, chị ép cho em khô cạn hết đi, tránh để đến lúc đi với trưởng phòng Lăng của chúng ta lại làm ra những chuyện có lỗi với chị.”

Lâm Phi thẫn thờ, hắn đương nhiên không thể ngờ nổi hắn chỉ coi buổi hẹn hò hôm nay là một buổi hẹn uống rượu vang bình thường mà thôi. Nhưng bảo bối Thẩm Bội Ni này lại mang theo suy nghĩ vĩ đại thế này.

Mặc dù tư tưởng đó của Thẩm Bội Ni đối với Lâm Phi mà nói cũng không phải việc gì xấu, thế nhưng cái cảm giác lên giường mà cũng bị người con gái của mình soi thật khiến Lâm Phi cảm thấy bất lực và “đau bi”.

Tét!

“Đợi em về rồi chị sẽ xử em sau.”

Cũng vì trỗi lên cảm giác “đau bi” mà Lâm Phi quyết định tận hưởng thân hình nảy nở đẫy đà và bộ mông mơn mởn kia của Thẩm Bội Ni bằng cái tét tay, tiện thể kéo cô dậy để thoát ra khỏi những lần quấn quýt với mưu đồ ép hắn đến mức cạn khô.

Cũng vì không còn sớm nữa và Lâm Phi còn phải vội tới sân bay đi cùng trưởng phòng Lăng tới Ninh Châu chứ nếu như không cần đi thì Lâm Phi kiểu gì cũng phải lên giường tính sổ với Thẩm Bội Ni.

“Em trai à, nếu mà muốn đi thì hay là chị đưa em đi?”

“Chị lo cho mình đi.”

“Em chắc chứ, từ chỗ của chị khó gọi xe lắm.”

“Em cho chị thời gian mười phút, sau mười phút đưa em ra sân bay.”

…….

Lăng Vi Vi đang cầm chiếc vali bằng da ở sân bay quốc tế Phố Ninh của thành phố Trung Hải, cô đứng ở cửa sân bay đợi gần một tiếng đồng hồ rồi nhưng trên khuôn mặt với làn da láng mịn kia lại chẳng hề tỏ ra khó chịu.

Mái tóc đen nhánh được búi cao gọn gàng, phía dưới hàng lông mi đang hơi rung kia là đôi mắt trong như nước hồ thu. Khuôn mặt xinh đẹp với nước da láng mịnh và đôi môi đỏ mọng mơn mởn kia thật khiến người ta phải động lòng. Hôm nay Lăng Vi Vi mặc một chiếc áo sơ mi trắng với thiết kế gấp nếp, ôm trọn bộ ngực căng tròn nảy nở và chiếc quần bò lửng nhạt màu bó sát càng tôn lên đôi chân thon dài kết hợp với đôi giày cao gót da dê lộn hãng Chanel, cả người Lăng Vi Vi toát lên vẻ quý cô thành thị năng động và tràn đầy sức sống.

Rõ ràng hôm nay Lăng Vi Vi đã trang điểm rất kỹ càng, khuôn mặt thậm chí còn trang điểm nữa. Cô đứng trước cửa sân bay hơn một tiếng đồng hồ, thu hút biết bao ánh mắt của cánh đàn ông, thậm chí còn có hai người đi đến bắt chuyện.

Nhưng ngặt nỗi, trưởng phòng Lăng đã có người trong lòng. Cô tới sân bay trước một tiếng đồng hồ chẳng qua cũng chỉ là vì muốn tới gặp người trong mộng của mình.

Để có thể tận hưởng thế giới riêng hai người với Lâm Phi, trưởng phòng Lăng đã lên kế hoạch rất lâu, nói tóm lại cô đã đợi ngày hôm nay rất lâu rồi.

Tới sân bay trước hơn một tiếng đã là gì. Nếu không phải vì còn sự e dè của con gái thì e rằng tối qua trưởng phòng lăng đã không thể nào nhịn nổi mà gọi điện cho Lâm Phi rồi.

Cứ nghĩ tới việc lên máy bay tới Ninh Châu, cả hai có thể tận hưởng thế giới của riêng mình mà đôi môi trưởng phòng Lăng không khỏi nhếch lên vì vui sướng.

Trong mơ thì rất bay bổng nhưng hiện thực lại phũ phàng. Trong mơ thật hạnh phúc, nhưng hiện thực lại hết sức tàn khốc.

Nụ cười đang hé trên môi Lăng Vi Vi cũng không giữ được lâu. Khi Lâm Phi và Thẩm Bội Ni với bộ dạng không tươm tất xuất hiện trước mặt mình, Lăng Vi Vi lạnh lùng hẳn lại. Đôi mắt còn e thẹn xấu hổ và tỏ ra thích thú ban nãy như có lớp hàn băng vô tận tích tụ lại.

“Chào buổi sáng, trưởng phòng Lăng.” Thẩm Bội Ni khoác tay Lâm Phi, đứng trước Lăng Vi Vi tỏ ra chẳng hề thấy thần sắc ngời ngời của Lăng Vi Vi, cô ta hé miệng chủ động cất lời chào với Lăng Vi Vi trước.

“Không còn sớm nữa, tôi ở đây đợi cũng một tiếng đồng hồ rồi.” Lăng Vi Vi lạnh lùng trả lời Thẩm Bội Ni một câu, đôi mắt mang theo lớp hàn băng kia đảo sang phía Lâm Phi rồi cô lạnh lùng lên tiếng: “Phó phòng Lâm, nếu tôi nhớ không nhầm thì lần tới Ninh Châu này hình như chỉ có hai chúng ta?”

Rõ ràng trưởng phòng Lăng không hề vui vẻ khi thấy Thẩm Bội Ni khoác tay Lâm Phi xuất hiện trước mặt mình.

Bôn ba chốn tình trường nhiều năm, Lâm Phi sao có thể không nhận ra sự bất mãn của Lăng Vi Vi chứ. Lâm Phi có ý định giải thích với Lăng Vi Vi đôi câu nhưng ngặt nỗi Thẩm Bội Ni lại lên tiếng trước mất rồi.

“Có vẻ như trưởng phòng Lăng hiểu nhầm rồi. Phó phòng Lâm chỉ là dậy hơi muộn, lo lỡ chuyến bay nên mới bảo tôi đưa tới sân bay thôi.”

Mẹ kiếp, thà cô đừng giải thích cho xong.

Thẩm Bội Ni vừa dứt lời, Lâm Phi nhịn không nổi thầm gào thét trong lòng.

Trông thì có vẻ như Thẩm Bội Ni đang giúp hắn biện minh nhưng thực ra thì cô ta đang thể hiện với Lăng Vi Vi rằng tối qua Lâm Phi ngủ cùng cô ta.

Ở đâu ra kiểu giải thích thế này cơ chứ, rõ ràng là đang hại hắn mà.

Không cần Lăng Vi Vi lên tiếng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của cô ta, cái sát khí đang dần trào lên kia đủ cho Lâm Phi hiểu ra rằng cách giải thích vòng vèo kia của Thẩm Bội Ni có lực sát thương lớn tới cỡ nào với hắn.

Mặc dù hiểu rõ Thẩm Bội Ni chủ động đề nghị đưa hắn tới sân bay là vì không yên tâm, nhưng Lâm Phi đương nhiên không thể ngờ rằng Thẩm Bội Ni lại đào cho hắn cái hố thế này.

Nếu mà biết trước thế này, Lâm Phi thà lỡ chuyến còn hơn để Thẩm Bội Ni đưa hắn tới sân bay.

“Không còn sớm nữa, tôi không làm trễ thời gian hai người lên máy bay nữa. Trưởng phòng Lăng, hẹn gặp lại.” Sau khi đạt được mục đích là chia rẽ mối quan hệ giữa Lăng Vi Vi và Lâm Phi, Thẩm Bội Ni đương nhiên không cần phải ở lại nữa.

“Em trai à, tới đó nhớ phải nhớ tới chị đó.”

Thẩm Bội Ni kéo tai Lâm Phi thỏ thẻ rồi buông tay hắn, sau đó trao cho Lâm Phi nụ hôn gió. Xong xuôi, cô ta mới cười đắc ý sải bước rời đi.

Chỉ để lại một mình Lâm Phi đối mặt với Lăng Vi Vi đang hận không thể cắn chết hắn cho rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK