Lâm Phi không ở lại lâu bên cạnh ông Vương, sau khi thím Vương tới, Lâm Phi nói với bà ấy mấy câu rồi khéo léo từ chối lời mời cơm của hai người họ và rời khỏi bệnh viện.
Lúc sắp rời đi, Lâm Phi để lại cho ông Vương một chiếc chìa khoá của căn phòng hắn đang thuê, dặn ông Vương giao cho cháu họ ông ấy. Còn về tiền thuê phòng, Lâm Phi không nói gì, dù sao thì quyết định làm việc tốt, Lâm Phi sẽ nhất định làm đến nơi đến chốn.
“Hít hà…”
Vừa đi ra khỏi cửa chính của bệnh viện, Lâm Phi liền ngửi thấy mùi thơm của cơm bệnh viện thoang thoảng đâu đây. Lâm Phi để bụng đói cả ngày nên cái bụng réo lên đầy bất mãn.
Lâm Phi xoa xoa cái bụng đang biểu tình của mình: “Chỉ còn cách để mày chịu ấm ức một chút, chúng ta tới văn phòng trước cái đã.”
Không phải Lâm Phi không muốn ăn cho no nê, thực ra thì trên người hắn ta chẳng còn lấy một xu, những đồng tiền cuối cùng trong túi đều trả thiền thuốc cho ông Vương cả rồi.
Hiện giờ trong túi Lâm Phi đến tiền xu đi xe buýt cũng không còn, chứ đừng nói đến là tiền ăn cơm.
Nếu quán mỳ của ông Vương không bị đập thì giờ này Lâm Phi đương nhiên không phải chịu cái cảnh đói mốc meo thế này. Cảm giác chịu đói đúng là không hề dễ chịu, đám người của Dương Lão Tam phá hoại quán mỳ của ông Vương, còn khiến cho Lâm Phi phải chịu đói bụng.
Cái món nợ đói bụng này Lâm Phi tính sổ cho cho đám người của Dương Lão Tam.
……..
“Anh Dương, gần đây vận may của mấy anh em kém lắm, bị thua đến mức sắp phải cầm cố cả quần lót rồi.”
Trên người Dương Lão Tam đeo một dây chuyền vàng trên cổ, hắn vừa bước ra khỏi sòng bạc nhỏ liền có một tên đàn em chen lên kể khổ.
Dương Lão Tam nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi chửi: “Đen đủi, mẹ kiếp ông đây đã thua mấy ngày rồi, mau nghĩ cách kiếm tiền về đi, ông đây không tin cái quái gì hết nữa, nhất định phải lấy được tiền về.”
Một tên đàn em nhuộm tóc vàng, nói với vẻ mặt bị làm khó: “Anh Dương, phí bảo kê tháng này của chúng ta đã thu về hết rồi, hôm nay chúng ta cũng đập sạch cả quán của ông Vương rồi, lão ta cũng không chịu nộp thêm tiền, nếu muốn lấy tiền từ chỗ ông ta thêm nữa thì e là không thể được.”
Dương Lão Tam cho tên đàn em một phát tát vào mặt rồi chửi rủa: “Ông đây không quan tâm nhiều thế làm gì, từ ngày mai trở đi, đi từng nhà đòi tiền cho tao, đứa nào không nộp thì đập hết, đập cho tới khi chúng nó giao tiền ra mới thôi.”
Tên đàn em bị ăn một phát tát, cứ thế ôm mặt nói đầy ấm ức: “Anh Dương, không phải anh em không đập, thật ra có làm to chuyện hơn nữa mấy nhà đó đến đóng cửa bỏ việc, sau này chúng ta có muốn thu phí bảo kê cũng khó.”
“Anh Dương, Tiểu Ngũ nói cũng không phải không có lý, theo như em thấy, tiền thì nhất định phải thu, nhưng chúng ta có thể lấy danh nghĩa khác.”
Một tên mở miệng nói giải vây, lại gần Dương Lão Tam xuống giọng nói: “Hai ngày nữa không phải là tới sinh nhật anh sao. Chúng ta có thể lấy đó làm lý do để cho bọn chúng tặng quà cho anh, bọn chúng không đến không được.”
“Đúng là chỉ có chú mày là đàn em tốt, thế cứ làm theo chú mày nói đi.” Dương Lão Tam vỗ vỗ vai tên đàn em rồi cười ha hả nói: “Anh đây cũng lâu lắm rồi không tổ chức sinh nhật, đợi tới ngày hôm đó thu tiền về, anh em ta cùng tới Thiên Đường Nhân Gian vui vẻ. Nghe nói ở đó có mấy em xinh tươi mới đến, đợi tới hôm đó nhất định phải thử mùi vị sảng khoái của mấy con em lẳng lơ mới được.”
Vừa nói, Dương Lão Tam vừa liếm liếm môi, như đang tưởng tượng về cảnh tượng làm chuyện đó trước đây.
“Hoá ra loại người như mày cũng đòi đón sinh nhật à, tao còn cho rằng mày quên đi mày anh là do bố mẹ sinh thành nuôi dưỡng từ lâu rồi. Nếu sớm biết mày sẽ như bây giờ thì bố mẹ mày thà không sinh ra mày còn hơn.”
Dưới ánh sáng nhập nhoạng bên trong con hẻm, một bóng người gầy gò ngậm điếu thuốc dựa vào tường.
“Mẹ kiếp, tiểu tử mày nói cái quái gì đấy, mày chán sống rồi à.”
Dương Lão Tam còn chưa lên tiếng tên đàn em tóc vàng khi nãy bị hắn giáng cho cái tát đã gào lên trước, bày ra bộ dạng thể hiện trước mặt đại ca.
“Ở đâu ra cái đứa lang thang, đến bố mày mà còn dám chửi,…”
Bịch!
Dương Lão Tam còn chưa nói hết câu thì ngực hắn đã bị ăn một đạp, hắn ngã vật ra đất.
Còn đang trong tư thế ngã lửng lơ thì hắn đã phun ra một mồm máu.
Giây phút hắn ngã ra đất chỉ kịp rên lên âm ỉ, và rồi đau điếng ê ẩm.
Trông thấy Dương Lão Tam ngã ngửa ra đất rời rụng chân tay, dáng vẻ sống dở chết dở, mấy tên đàn em của hắn ngây cả người. Một lúc sau, bọn chúng mới dần định thần trở lại, ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ Dương Lão Tam dậy: “Anh Dương, anh Dương…”
Bóng người gầy gò dựa vào tường nhả ra một lượt khói rồi nói với giọng khó chịu: “Đừng có la lên nữa, không chết nổi đâu, cùng lắm liệt giường vài tháng thôi.”
“Anh em rút dao ra, phế nó đi.”
Tên tóc vàng rút con dao găm ra rồi la hét và xông lên.
Mấy tên đàn em của Dương Lão Tam do dự mấy giây nhưng rồi cũng rút dao ra.
Đối phương chỉ có một người, trong tay lại không có vũ khí. Mặc dù không biết Dương Lão Tam làm sao bị bay ra ngoài nhưng chúng ỷ đông và dựa mấy con dao trong tay, mấy tên đàn em của Dương Lão Tam cũng không do dự quá nhiều.
Bọn chúng bình thường đánh người nhiều nên ít nhiều cũng được luyện ra cái vẻ dữ dằn.
Có điều hôm nay bọn chúng đen đủi rồi. Không thấy cái bóng đen đen dựa tường kia cử động gì nhưng lại nắm lấy con dao xông về hướng mấy tên côn đồ, bịch, bịch, bịch, sau mấy tiếng động vang lên thì bọn chúng đều nằm gọn gàng bên cạnh Dương Lão Tam.
Máu là máu, gào thét rồi lại gào thét, mấy người bọn chúng nhẹ nhất thì bị gãy hai cái xương sườn.
Đương nhiên người bị nặng nhất vẫn là Dương Lão Tam, xuất huyết nội tạng.
“Từ sau đừng có làm bừa với cái phí bảo kê nữa thì còn được, còn nếu như có lần sau thì chúng mày có thể xuống địa ngục rồi đấy.”
Cái bóng gầy gò ném lại một câu nói rồi vứt lại đầu mẩu thuốc lá và rời khỏi con hẻm.
Người xử lý đám người Dương Lão Tam đương nhiên là Lâm Phi.
Nếu không phải vì đang ở trong nước, giết người sẽ tự chuốc lấy những rắc rối không đáng có thì bọn Dương Lão Tam cũng đã xuống địa ngục lâu rồi.
Vốn dĩ Lâm Phi chỉ định dạy bảo bọn Dương Lão Tam nhưng giờ khi trông thấy bản mặt của bọn chúng thì cái ý nghĩ dạy bảo cũng tan biến hết.
Đối với bọn Dương Lão Tam thì có nói nhiều cũng vô ích, cách duy nhất có thể khiến chúng nghe lời là dùng bạo lực.
Lần này Lâm Phi cho Dương Lão Tam một đạp thành nửa tàn phế, ít nhất cũng phải nằm trên giường bệnh vài tháng. Ông Vương đợi để buôn bán đồ ăn vặt vỉa hè, như vậy cũng có thể thở phào rồi.
Nếu sau khi Dương Lão Tam xuất viện mà vẫn còn không biết hối cải thì nói không chừng Lâm Phi phải diệt hắn.
Hôm nay Dương Lão Tam có thể vì thiếu tiền mà đánh bạc, đập phá quán mỳ của ông Vương, ngày mai Dương Lão Tam có thể vì cược thua mà giết người cướp tiền, cái trò đặt cược này chỉ có sòng bạc là bên thắng. Lâm Phi còn có cuộc sống riêng, hắn không thể cứ bận tâm mãi về cuộc sống của ông Vương được.
Lâm Phi đã quen với việc giải quyết vấn đề từ gốc rễ, nhiều khi hắn làm việc chỉ thích vất vả một lần mà hưởng lợi lâu dài.
Lại là một lần Lâm Phi về nhà khi đã chập tối.
Mộ San San ngồi trên ghế sô pha với đôi mắt sáng long lanh, hàm răng trắng tinh, dung mạo tuyệt đẹp, cô ta bận bộ đồ bằng lụa mỏng tang như vị tiên tử Quảng Hàn bước ra từ trong tranh, xinh đẹp thoát tục khiến người ta không nỡ đắc tội.
Dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Mộ San San nhưng Lâm Phi vẫn không kiềm chế được mà liếc cô ta vài lần.
Người con gái như Mộ San San, có ngắm nhiều đi nữa, hoặc có dành thời gian ngắm thêm nữa thì cũng không thể tìm ra điểm gì mà ghét bỏ, chỉ có thể là càng nhìn càng thích.
“Anh nhìn đủ chưa?”
Mộ San San đang dùng thìa canh để ăn cháo trứng muối liền cảm thấy ánh mắt Lâm Phi đầy vẻ muốn chiếm đoạt, cô ta không thấy thoải mái, nên mới lên tiếng mắng Lâm Phi.