“Đôi mắt chó chết của anh nhìn đi đâu đấy?”
Mặc dù bụng Trần Kỳ đã trúng đạn nhưng kể cả đang đau đớn thì linh tính vẫn mách bảo cô ta rằng mình sẽ bị nhìn ngó. Đôi mắt dò xét của Lâm Phi không thể nào có thể qua được linh tính của Trần Kỳ.
“Cảnh sát Dương, trước khi nổi giận với tôi thì tốt nhất cô nên nghĩ lại hoàn cảnh của mình.” Lời tố giác vừa rồi của Trần Kỳ không hề khiến Lâm Phi cảm thấy áy náy.
Ngược lại hắn còn già đời dạy bảo Trần Kỳ: “Đầu tiên, đây là xe của tôi. Trong xe tôi tôi muốn nhìn đâu thì nhìn. Thứ hai, nói thế nào đi nữa thì tôi có thể được coi là ân nhân cứu mạng cô. Cuối cùng, tôi chắc chắn là đang nhìn cô, nhưng tôi không nhìn những bộ phận mà cô đang tưởng tượng. Tôi chỉ đang nhìn máu của cô có làm bẩn xe tôi không thôi.”
Lâm Phi dứt lời, vị trí của hắn và Trần Kỳ như đang đổi ngược lại cho nhau. Hắn không còn là kẻ nhìn lén dung tục nữa, còn Trần Kỳ ngược lại lại trở thành kẻ gây rối vô lý.
“Đồ khốn khiếp.”
Trần Kỳ vốn dĩ vô cùng hậm hực, lúc này cô ta đã bị Lâm Phi làm cho tức phát điên lên.
Trần Kỳ không quan tâm Lâm Phi còn đang lái xe, cô ta cũng không màng đến vết thương đang chảy máu của mình, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, cứ thế bổ nhào về phía Lâm Phi.
“Ôi chao, cô muốn chết à?”
Nửa thân trên của cô ta đổ nhào về người Lâm Phi. Một nửa người cô ta ập lên vô lăng, tầm nhìn lái xe của Lâm Phi đã bị bộ ngực căng đầy như muốn bục ra khỏi lớp áo của Trần Kỳ che lấp.
Hiện tại xe đang chạy với tốc độ cao. Đây là Lâm Phi chứ nếu như thay thành một lái xe khác có tố chất tâm lý kém mà bị Trần Kỳ xông tới thế này thì e là chiếc xe sớm đã mất lái, nói không chừng có thể đã đâm vào đâu rồi cũng nên.
Trần Kỳ không chỉ bổ nhào lên người Lâm Phi mà cô ta rõ ràng là muốn sống mái với hắn và gào thét hết sức khi lao về phía Lâm Phi.
Đánh đấm, huých khuỷu tay, dùng răng cắn. Nếu không phải không gian trong xe chật hẹp không tiện để tung cước bằng chân và bụng cô ta đang bị thương thì với đôi chân dài miên man của Trần Kỳ tuyệt đối không thể dừng ở mức chỉ gào thét lên với Lâm Phi như vậy.
“Tôi thích chết đấy thì sao? Chết hết rồi… sáu đồng nghiệp của tôi chết hết rồi chỉ còn lại mình tôi…”
Khi đánh người thì thông thường người bị đánh sẽ khóc lóc than thở nhưng với Trần Kỳ thì cô ta lại trở thành kẻ gào khóc thảm thiết.
“Ô, cô muốn chết thì đừng kéo tôi theo. Tôi đây còn chưa sống đủ đâu.”
Bị Trần Kỳ liên tục đánh đấm rồi gào khóc khiến Lâm Phi cảm thấy phiền phức. Hắn không thể tập trung lái xe. Thêm nữa lại không nhìn được đường phía trước, cứ thế này rất dễ xảy ra tai nạn.
Đằng sau còn có người đuổi theo, dừng xe lại càng thêm nguy hiểm.
Mặc dù Lâm Phi không sợ những tên đang có súng đằng sau nhưng hắn cũng không có nhu cầu can dự vào mâu thuẫn giữa cảnh sát và thế lực xã hội đen.
Sống ở thành phố Trung Hải cũng nửa năm, Lâm Phi cũng đã dần quen với cuộc sống bình thường và an nhàn ở đây. Hắn không muốn tự chuốc lấy phiền phức thêm cho mình.
Một khi hắn dừng xe ra tay thì những tên xạ thủ đằng sau chắc chắn sẽ xuống địa ngục.
Nhưng một cảnh sát như Trần Kỳ lại nghi ngờ hắn, nếu xử lý không tốt thì cô ta sẽ báo với cấp trên tình hình của Lâm Phi, do vậy mà dễ khiến người khác chú ý đến rồi lại ảnh hưởng đến cuộc sống bình lặng của hắn hiện giờ.
Mặc dù Lâm Phi không biết những người đang theo sau xe hai người bọn họ là ai nhưng dù sao ở đây cũng là Hoa Hạ - một đất nước có chế độ quản lý trật tự an ninh nghiêm ngặt thì chỉ cần vào đến nội thành, đám người kia chắc chắn không dám đuổi theo bọn họ.
Cho nên chỉ cần trước khi bị đám người kia đuổi lên thì hắn sẽ lái xe vào trong nội thành, như vậy Lâm Phi cũng sẽ gặp rắc rối không cần thiết nữa.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Trần Kỳ hợp tác một tí.
Kỹ năng lái xe của Lâm Phi không hề tệ, nhưng không có nghĩa là hắn có thể lái trong tình trạng không nhìn đường, có thể lái xe vào trong nội thành với tình trạng hiện giờ thì tính khả thi là con số không.
Vì vậy Lâm Phi cũng không quan tâm Trần Kỳ đang có vết thương trên người, hắn một tay túm lấy cái cổ trắng ngần của Trần Kỳ rồi ấn cô ta ngồi lên đùi mình.
“Tôi không biết rốt cục đang xảy ra chuyện gì, tôi chỉ nói với cô một điều. Nếu cô còn làm loạn lên, ảnh hưởng đến việc tôi lái xe thì tôi sẽ lập tức ném cô xuống xe. Tôi tin là cái xe này không có cô thì mấy tên dùng súng đằng sau cũng sẽ không đuổi theo tôi nữa.”
“Ô.”
“Ô cái gì mà ô. Chẳng phải tôi chỉ nhìn cô thêm có một tí, cũng chẳng phải lần đầu nhìn, lần trước ở cục cảnh sát của các cô…”
Chỉ cần nghĩ đến lần trước ở phòng thẩm vấn, Trần Kỳ vốn dĩ còn muốn “lấy việc công báo thù riêng” với Lâm Phi nhưng lại bị hắn lợi dụng, Lâm Phi cũng thấy hơi ái ngại nên vội vàng đổi chủ đề.
“Tốt xấu gì thì tôi cũng đã mạo hiểm cứu cô lên xe, cô không thể không nghĩ cho tôi một chút được.” Hình như ứng luôn với lời Lâm Phi nói, kính chắn gió phía sau của chiếc Ferrari bị đạn bắn trúng, liền mấy phát đạn khiến tấm kính nứt rời.
Trần Kỳ vốn dĩ đang vùng vẫy trên đùi Lâm Phi, sau khi nghe tiếng kính vỡ toang thì cô ta đột nhiên yên lặng hẳn lại.
Trần Kỳ hoàn toàn yếu thế. Lúc trước cô ta bị Lâm Phi chọc tức nên xông về phía Lâm Phi trút giận. Bị Lâm Phi ấn xuống đùi, Trần Kỳ cố gắng vùng vậy nên đụng chạm thêm vào vết thương ở bụng, cô ta đau đớn không ngừng rên rỉ.
Đau đớn dữ đội, xung quanh lại không ngừng vang lên tiếng đạn bắn tới. Hoàn cảnh nhắc nhở Trần Kỳ lúc này cô ta đang phải đối diện với suy nguy hiểm đến tính mạng.
Còn Lâm Phi ấn cổ cô ta xuống là để có thể cho cô ta thoát khỏi sự nguy hiểm đang rình rập. Thêm nữa, Lâm Phi không ngừng biện hộ cho bản thân nên Trần Kỳ cũng thuận theo thế mà từ bỏ ý định vùng vẫy, ngồi yên ngay lại.
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là cảnh sát Trần buông tha cho Lâm Phi.
Số lần Trần Kỳ và Lâm Phi gặp nhau không nhiều, tổng cộng cả lần này cũng phải ba lần hai người gặp mặt. Nhưng Trần Kỳ nhớ rất rõ ba lần gặp hắn là cả ba lần bị hắn bắt nạt.
Lần đầu tiên, Lâm Phi hại cô ta “lộ hàng” trên phố ăn vặt. Lần thứ hai, Lâm Phi suýt chút nữa đã lột cô ta trong phòng thẩm tra. Còn lần thứ ba này, thì ấn cô ta vào ngay háng của mình.
Trần Kỳ đột nhiên phát hiện, mỗi lần cô ta gặp Lâm Phi đều không có gì tốt đẹp. Kỳ lạ là lần này đi bắt tội phạm ma tuý nhưng lại bị tội phạm phục kích, cũng đều là do Lâm Phi.
Cứ nghĩ đến điều này, cô ta lại càng căm hận Lâm Phi, cô ta càng lúc càng tức giận.
Trong lúc lửa giận ngùn ngụt, lý trí của Trần Kỳ cũng gần như chẳng còn tỉnh táo nữa. Cô ta hé răng cắn vập một cái.
“Xuýt…”
Lâm Phi hít lên một hơi thật sâu rồi lẩm bẩm.
Với những chiến sĩ như Lâm Phi đã từng trải qua hàng chục lần thử thách cùng bom đạn thì đừng bàn đến việc bị con gái cắn.
Trong lúc bị phân tâm, Lâm Phi tiếp tục ấn Trần Kỳ xuống rồi tăng tốc trong vô thức. Hắn chỉ mong đi với tốc độ nhanh nhất vào được đến nội thành, bỏ xa những chiếc xe đang theo sát đằng sau.
Chỉ cần cách bỏ xa những chiếc xe đang theo sát trước tiên, nhưng lúc này bất luận thế nào thì hắn cũng không dám bỏ Trần Kỳ ra. Ngộ nhỡ chỉ cần nới lỏng tay cô ta lại hồ đồ làm càn.
Khi Lâm Phi lái chiếc Ferrari vào nội thành, thấy những tên buôn ma tuý không còn đuổi theo sau nữa, hắn mới yên tâm. Những phán đoán khi nãy của hắn không sai, bọn buôn ma tuý trong nước rốt cục không thể nào to gan như dân buôn ma tuý ở nước ngoài được.
Dân buôn ma tuý ở nước ngoài hầu hết đều có súng đạn bên người, ít cũng phải vài trăm người, nhiều thậm chí có thể lên đến hàng chục nghìn người. Có những dân buôn ma tuý thế lực mạnh, còn dám khai chiến với cả quân đội.
Đây là trong nước, Lâm Phi không muốn chuốc thêm phiền phức cho mình, vả lại hắn cũng đoán những tên buôn ma tuý kia sẽ không dám làm càn khi vào nội thành. Nếu như ở nước ngoài thì Lâm Phi tuyệt đối không thể để bọn chúng đuổi theo truy kích. Chỉ ngay giây phút đầu tiên phát hiện những tên buôn ma tuý như vậy, hắn sẽ giết chúng ngay lập tức.
Khoảng thời gian truy kích này nếu ở nước ngoài thì cũng đủ để những con buôn ma tuý với thế lực hùng hậu có thể điều động cả máy bay trực thăng bao vây rồi.
Để bỏ rơi những tên buôn ma tuý đó thì Lâm Phi chú tâm đến bên trong xe hơn. Sau khi khi thiết lập chỉ đường, Lâm Phi khởi động xe đi tới bệnh viện gần nhất. Vết thương của Trần Kỳ rất nặng, bắt buộc phải tới bệnh viện điều trị.