“Lâm Phi, anh có phải là đàn ông không?”
Trong phòng karaoke hạng VIP nào đó ở Trung Hải, khi Mạnh Tuyết Nhi đang bận chọn bài với hai người bạn, Ninh Kỳ, người vừa bị Lâm Phi quẹt mất hơn hai nghìn tệ sát lại gần nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt ngùn ngùn sát khí đay nghiến.
Trước đó Lâm Phi trưng mặt lạnh làm ngơ, còn xúi Mạnh Tuyết Nhi đuổi cô ra ngoài, cô cũng nhịn vì những chuyện đó đều có nguyên nhân cả.
Nhưng hơn hai nghìn tệ trong thẻ ngân hàng, nửa tháng tiền lương của cô cứ như vậy mà bay màu, cô không thể nào nhẫn nhịn được.
Đương nhiên điều khiến Ninh Kỳ khó chịu nhất là rõ ràng Lâm Phi quẹt thẻ của cô nhưng lại được Mạnh Tuyết Nhi và bạn của cô bé cảm ơn kính nể.
Cho dù thế nào Ninh Kỳ cũng không thể chịu nổi hành động vô sỉ tiêu tiền người khác mà lại được tiếng thơm của Lâm Phi.
Ninh Kỳ đã thầm hạ quyết tâm, nếu như Lâm Phi không thể cho cô một đáp án thỏa đáng, hoặc nhả hai nghìn tệ kia ra, chắc chắn hàm răng trắng sáng của cô sẽ không ngại để lại mấy dấu ấn khó phai trên người Lâm Phi!
Có lẽ do cảm nhận được nỗi phẫn nộ đang kìm nén trong lời nói của Ninh Kỳ mà Lâm Phi đột nhiên rời mắt khỏi mấy đồ ăn vặt, hoa quả trên bàn nhìn Ninh Kỳ nhếch miệng nói từng từ: “Tôi có phải đàn ông hay không, lên giường với tôi là biết thôi.”
Lâm Phi vừa nói dứt câu, Ninh Kỳ đã tức tới mức suýt nữa ngất xỉu!
Ninh Kỳ đã nghĩ nhiều tới những câu trả lời Lâm Phi sẽ đưa ra, ví dụ như Lâm Phi quên đem ví, hắn đã tiêu hết lương tháng này rồi. Cũng có thể Lâm Phi chính là trai bao, chuyên tiêu tiền phụ nữ, bám váy đàn bà!
Trí tưởng tượng của Ninh Kỳ phong phú như vậy nhưng cô cũng không thể nào ngờ được, Lâm Phi là đàn ông, tiêu tiền của cô mà lại không cảm thấy áy náy lấy một chút, ngược lại còn vô lại tới mức muốn lôi cô lên giường!
Thực sự quá quắt!
Ninh Kỳ chỉ cảm nhận được ngọn lửa vô hình nào đó đang phừng phừng thiêu đốt bụng cô, nếu như không phun nó ra ngay lập tức, e rằng cô sẽ bị thiêu chết mất!
Nghĩ vậy, Ninh Kỳ cũng không quan tâm tới sự có mặt của Mạnh Tuyết Nhi và hai người bạn của cô bé mà mở miệng nhào tới muốn cắn Lâm Phi một cái rách da chảy máu!
“Tôi cắn chết...”
“Ninh Kỳ, tôi biết cô yêu thầm tôi đã rất lâu rồi. Chỉ là, tôi thực sự không thể đón nhận cô bởi vì tôi đã có vợ rồi. tôi biết cô bằng lòng làm người tình của tôi nhưng tôi thực sự không muốn làm những chuyện trái lòng. Thứ tôi có thể cho cô, chỉ là một nụ hôn cuối cùng này.”
Những câu này gần như được hét lên từ miệng Lâm Phi!
Vì Mạnh Tuyết Nhi và hai người bạn của cô bé đang chọn bài nên trong phòng bao chưa có tiếng nhạc, những câu Lâm Phi nói, họ đều nghe được không xót một chữ!
Trong khi đó người còn lại, cũng chỉ người đang phẫn nộ há miệng định cắn Lâm Phi – Ninh Kỳ cũng bị Lâm Phi làm ngẩn tò te, cho tới khi đôi môi hồng mơn mởn đang khẽ mở của cô bị cái miệng to lớn của Lâm Phi bịt kín, cô cũng chưa kịp phản ứng lại.
Nói đơn giản là, Ninh Kỳ đã giơ tay đầu hàng trước tiếng nói đột ngột của Lâm Phi!
............
“Đàn ông đều xấu xa, xấu xa như vậy, sống hèn hạ! Hèn! Hèn! Hèn! Hèn! Hèn! Hèn!” Sau khi được Mạnh Tuyết Nhi và bạn của cô bé giải thoát khỏi Lâm Phi, nhiều lần muốn liều mạng với hắn nhưng không được lại bị Lâm Phi sàm sỡ, cơn phẫn uất trong lòng không thể giải tỏa, Ninh Kỳ chỉ đành cầm mic, hát chế “Đàn ông -mệt mỏi” thành “Đàn ông hèn hạ”.
“Năng lượng tiềm ẩn của con người được bộc phát khi bị dồn nén”, câu nói này thực sự không sai một chút nào. Đấu võ, cô không phải là đối thủ của Lâm Phi. Nếu như có thể đánh lại Lâm Phi, chắc chắn lúc này, Ninh Kỳ đã đánh cho hắn tàn tật rồi!
Với tính cách có thể nói là dị thường của Lâm Phi, bài “Đàn ông hèn hạ” chất đầy căm hận này của Ninh Kỳ thực sự khiến hắn sôi máu.
Vậy là sau khi hát xong bài “Đàn ông hèn hạ”, tâm trạng của Ninh Kỳ cũng dịu bớt đi nhiều. Ừm, có thể nói là không còn hơi đã hát tiếp nữa, tóm lại là sau khi nghe người ta chà đạp hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng tai của phó phòng Lâm cũng được yên tĩnh.
“Anh, anh Lâm, Tiểu Luy và Văn Văn có chuyện muốn nói với anh.” Nhân lúc Ninh Kỳ đi vệ sinh, Mạnh Tuyết Nhi dẫn hai người bạn cùng phòng ngại ngùng đứng trước mặt Lâm Phi.
“Có chuyện gì cứ nói, nói ra anh vẫn chưa cảm ơn hai em. Nếu không có hai em bảo vệ Tuyết Nhi, anh thực sự không còn mặt mũi nào gặp chú Vương. Ly rượu này anh mời hai em, anh xin cạn trước!” Nói rồi, Lâm Phi bèn nâng ly rượu cốc tai trước mặt lên uống cạn.
Những lời này của phó phòng Lâm chắc chắn là lời thật, tình thật. Nếu như không có sự bảo vệ của hai cô bé Tiểu Luy và Văn Văn, e rằng khi Lâm Phi và Ninh Kỳ tới, chắc chắn Mạnh Tuyết Nhi sẽ không chỉ bị Châu Hải My tát một cái đơn giản như vậy.
Nói ra, Lâm Phi tiêu tiền hai nghìn tệ của Ninh Kỳ cũng vì muốn cảm ơn Tiểu Luy và Văn Văn.
Còn tại sao lại không tự dùng tiền của mình mời khách, hết cách rồi, ai bảo sếp Mộ quản lý kinh tế hắn chặt như vậy.
Bây giờ có vẻ hai cô bé có chuyện muốn nhờ cậy Lâm Phi, đương nhiên hắn không ngại nghe xem là chuyện gì.
Thấy Lâm Phi chủ động mời rượu mình, Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn nhìn nhau, nhìn ra cả quyết tâm và ngại ngùng trong mắt đối phương. Hai cô bé gật đầu, vòng qua bàn một trái một phải trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Phi. Hắn bị hai cô bé cưỡng hôn!
Lâm Phi ngẩn người ngay tại chỗ, mặc dù không phải hắn chưa từng bị con gái cưỡng hôn nhưng chuyện được hai cô bé cưỡng hôn kiểu này, hắn không hề ngờ tới.
Tuy Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn cũng không phải người đẹp thuộc hàng cực phẩm nhưng hai cô bé đều mang trong mình sức trẻ rất riêng, mặt mũi, dáng vóc cũng khá ổn. Chắc chắn, sau này ra trường công tác, hai cô bé này chỉ cần chải chuốt trang điểm một chút cũng đủ khiến đám đàn ông công sở mê mẩn.
Vậy mà hai nữ công chức xinh đẹp trong tương lai lại chủ động hôn Lâm Phi, khi hắn có còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần!
Ừm, nói chính xác là hắn bị cưỡng hôn mới đúng.
Lâm Phi thực sự rất muốn tìm một cái gương để soi xem có phải gần đây, hắn lại đẹp trai hơn không...