“Anh rể này, anh không biết tên Khương Vân Bằng khốn kiếp đó chỉ biết làm bộ đáng thương. Trước mặt em và chị vốn không phải kẻ tốt lành gì, rõ ràng là đội lốt người.”
Bàn rượu luôn là nơi đàn ông giao lưu tạo lập tình cảm. Sau mấy ly rượu, Trần Địch càng nói càng nhiều.
Lâm Phi không nói gì vì hắn nhận ra Trần Địch có rất nhiều thành kiến với Khương Vân Bằng, ba câu cậu ta nói thì một câu rưỡi là nói xấu Khương Vân Bằng.
“Anh à, không phải anh cho rằng hồi nhỏ em bị Khương Vân Bằng bắt nạt nhiều quá nên bây giờ không coi anh ta ra gì chứ?!” Thấy Lâm Phi không nói, Trần Địch đang nâng ly rượu vang định mời Lâm Phi liền buồn bã thu tay về.
“Lẽ nào không phải sao?” Trần Địch có buồn lòng hay không rõ ràng không phải điều Lâm Phi quan tâm. Trước đây, bởi vì cái miệng của Trần Địch mà lỗ tai của Lâm Phi cũng khó chịu. Bây giờ có cơ hội khiến cậu ta khó chịu, chắc chắn Lâm Phi sẽ không ngại trả đũa.
“Anh à, anh cũng coi thường người khác quá đó, đó đều là chuyện hồi nhỏ rồi anh hiểu không.” Trần Địch bực bội giải thích cho hắn rồi nói: “Em không coi Khương Vân Bằng ra gì hoàn toàn vì con người anh ta vô cùng giả tạo, bụng dạ xấu xa. Nếu chị em mà đi theo anh ta, chắc chắn sẽ không hạnh phúc.”
“Nói thế nào, người ta cũng là thiếu tá trẻ tuổi nhất quân khu Hoa Đông, so sánh thế nào cũng có tiền đồ hơn cậu, một phát thanh viên phải không.”
Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, nếu như Khương Vân Bằng này định cắm sừng phó phòng Lâm hắn, vậy thì tìm hiểu một chút thông tin của hắn ta ở chỗ Trần Địch cũng có lợi cho Lâm Phi.
“Cái con khỉ! Nếu không phải ông già anh ta ở phía sau lót đường, anh ta còn chẳng bằng em nữa.” Trần Địch không nhịn được văng tục. “Anh rể, những chuyện trong quân ngũ của chúng em khó có thể giải thích rõ với anh trong một sớm một chiều, nhưng có điều này em có thể nói anh biết. Nếu như không có ông già hắn ở phía sau lót đường, tên khốn kiếp Khương Vân Bằng đó chắc chắn không thể nào trở thành thiếu tướng trẻ nhất trong lịch sự quân khu chúng em được. Em nói như vậy, chắc anh hiểu rồi chứ?”
Hiểu, sao Lâm Phi lại không hiểu. Dù gì hắn cũng từng lăn lộn trong quân ngũ bao nhiêu năm, những chuyện như vậy trong quân, Lâm Phi cũng biết rõ ít nhiều.
Ý của Trần Địch hoàn toàn có thể khái quát lại là hắn có ô dù che chắn.
Hiểu rõ được điều này, Lâm Phi cũng có thể hoàn toàn yên tâm.
Từ một binh lính tép diu trở thành thượng tá trẻ tuổi nhất từ khi Hoa Hạ dựng nước nên Lâm Phi hiểu rõ, muốn dựa vào khả năng của bản thân để được thăng lên thiếu tá cần phải nỗ lực bao nhiêu, cần cống hiến cho đất nước những gì.
Nếu như Khương Vân Bằng hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân trở thành thiếu tá trẻ tuổi nhất trong quân khu Hoa Đông, cho dù ở thế đối lập nhưng Lâm Phi ít nhiều cũng có chút đồng cảm.
Bây giờ ấy mà, Lâm Phi đương nhiên cũng chẳng tốn công suy nghĩ về chuyện này.
“Anh à, không nhắc tên khốn kiếp đó nữa, chị em lên giường với anh rồi, tên Khương Vân Bằng đó chắc cũng hết cơ hội rồi.” Tuy Trần Địch nói năng có hơi thô lỗ nhưng lại là sự thật.
Lâm Phi cũng không muốn bị Khương Vân Bằng cắm sừng, người có thể cắm sừng phó phòng Lâm hắn gần như không tồn tại trên đời này.
Mà hoa khôi cảnh sát Trần Kỳ rõ ràng cũng không dễ tán tỉnh. Tính khả thi của việc Khương Vân Bằng có thể công phá thành công tòa thành kiên cố này gần như bằng không.
“Anh rể này, nhân cơ hội chị em không có ở đây, anh mau nói em biết, ở trên giường không phải chị ấy cũng bạo lực như ngày thường chứ?” Trần Địch uống nhiều rồi nên cái miệng kỳ lạ của cậu ta lại bắt đầu không ngậm lại được.
“Vấn đề này, tôi cảm thấy cậu nên đi hỏi chị cậu.”
“Em sợ lắm.” Trần Địch thật thà nói, từ nhỏ cậu đã bị ám ảnh bởi tính nóng nảy của Trần Kỳ, cho Trần Địch mười mấy lá gan, cậu ta cũng không dám hỏi Trần Kỳ vấn đề này.
“Vậy cậu cho rằng nắm đấm của tôi so với chị cậu thế nào?”
“Xem như em chưa hỏi. Uống rượu đi anh rể, em kính anh.” Nhận ra sát khí ngùn ngụt trong ánh mắt Lâm Phi, Trần Địch khôn ngoan không tiếp tục hỏi nữa.
Không khôn ngoan không được, vết thâm tím trên mặt vẫn đang nhắc nhở Trần Địch nắm đấm của Lâm Phi còn cứng hơn Trần Kỳ, chị gái cậu.
...................
“Anh rể, anh, anh làm em thất vọng quá!” Sau khi uống hết ba tăng rượu, lên năm món ăn, tới khi thanh toán Trần Địch mở chiếc ví trống trơn của Lâm Phi ra mặt mày đau thương xen lẫn thất vọng.
“Anh rể này, em thực sự không hiểu tại sao chị em lại để ý tới anh. Anh nói xem, ra ngoài ăn bữa cơm mà anh cũng không đem tiền, anh...”
Rầm!
Lâm Phi tối sầm mặt, một chân đã bay cả người cả ghế của Trần Địch.
“Nếu như tôi nhớ không nhầm là cậu cứ đòi kéo tôi ra đúng chứ.” Sự thật cũng chính Trần Địch kỳ quái này lôi Lâm Phi ra uống rượu.
Nếu như không nể mặt Trần Kỳ, bụng lại hơi đói, Lâm Phi cũng chẳng thèm từ xa xôi chạy tới khách sạn năm sao này uống rượu với Trần Địch.
Sau bước đầu tìm hiểu, Lâm Phi còn tưởng đã hiểu rõ Trần Kỳ kỳ quái này rồi, nhưng sự thật là, Trần Địch lại đem tới cho hắn một bất ngờ nho nhỏ!”
Nhất quyết kéo Lâm Phi đi uống rượu, uống xong rồi tên Trần Địch kỳ lạ này lại muốn Lâm Phi thanh toán.
Vì muốn Lâm Phi bỏ tiền túi, lý do Trần Địch đưa ra cũng khá đầy đủ.
Một là Lâm Phi là anh rể, cậu ta là em vợ, anh rể chi tiền cho em vợ là lẽ thường tình. Hai là, cậu ta vừa về thành phố Trung Hải không lâu, Lâm Phi là chủ nhà cũng nên tỏ lòng hiếu khách, đãi tiệc tẩy trần cho cậu. Chủ yếu vẫn là Trần Địch vốn không mang tiền trên người! Ví tiền còn nhẵn hơn cả của Lâm Phi!
Lý do của Trần Địch thực sự rất đầy đủ, ai bảo phó phòng Lâm hắn dây dưa với hoa khôi cảnh sát Trần Kỳ. Nhưng vấn đề ở chỗ, trên người phó phòng Lâm hắn cũng không có bao nhiêu tiền.
Mặc dù sau lưng có cô vợ giàu có nhưng khổ nỗi Lâm Phi cứ dăm ba bữa lại giấu vợ đi lăng nhăng nên sếp Mộ đâu chịu đưa tiền cho Lâm Phi phung phí.
Nếu như lúc này, Lâm Phi gọi cho Mộ San San bảo cô mang tiền tới, lúc đó Trần Địch không biết giữ mồm giữ miệng, Lâm Phi sẽ chết chắc.
“Anh rể, em thấy anh vẫn nên mau chóng gọi cho chị em mang tiền tới thì hơn.” Trần Địch đã đứng dậy ngồi cạnh Lâm Phi, cho Lâm Phi một ý kiến.
“Tại sao là tôi gọi?” Lâm Phi cũng rất khó chịu, rõ ràng là Trần Địch kéo hắn tới uống rượu, người phải gọi cho Trần Kỳ mang tiền tới phải là Trần Địch mới đúng chứ.
“Nếu như em gọi, chị em chắc chắn sẽ mắng em. Anh à, anh thì khác, anh đã ngủ với chị em rồi, chắc chắn chị ấy không dám mắng anh.”
Trần Địch vừa nói vừa lấy điện thoại gọi thẳng cho Trần Kỳ sau đó đưa cho Lâm Phi.