“Lái xe, về biệt thự.”
Chỉ có năm từ ngắn gọn nhưng như lại tốn hết toàn bộ sức lực của hắn. Thực tế nếu không phải vì mấy năm nay tên Kiều Huy lăn lộn chém giết vài lần mà đổi thành người khác thì cũng vì đau mà ngất đi rồi. Hắn có thể cố gắng nói ra vài từ này cũng đã là thể hiện ý chí và nghị lực của mình lắm rồi.
“Nhanh, mau lái xe về biệt thự.”
Tên đầu đinh hận không tự vả được vào mặt mình. Hắn chỉ lo sợ suy nghĩ làm sao mà Lâm Phi lại có thể vạch trần bọn hắn mà suýt chút nữa quên đi vết thương của Kiều Huy.
Con dao đang đâm vào bụng của Kiều Huy không phải loại dao bình thường mà là một trong những loại dao được trang bị đặc biệt dùng cho bộ đội đặc công của nhiều nước trên thế giới. Một bộ phận lính đánh thuê chuyên nghiệp mang đẳng cấp quốc tế hay sát thủ đều thích dùng loại dao quân sự của Thuỵ Sĩ này.
Rất nhiều xưởng sản xuất đồ dùng quân đội của nhiều quốc gia trên thế giới đều sản xuất loại dao găm quân dụng, nhưng trên toàn thế giới thì loại dao găm quan dụng được sử dụng rộng rãi và được đánh giá tốt nhất vẫn là dao găm quân dụng của Thuỵ Sĩ.
Trong một số phim điện ảnh và tiểu thuyết thì dao găm quân dụng Thuỵ Sĩ thậm chí còn trở thành đại từ của bộ đội đặc công hoặc các chiến sĩ khoẻ mạnh.
Về độ sắc của dao quân dụng Thuỵ Sĩ thì không phải chỉ là đồn đại. Dù không phải được xếp vào hàng bậc nhất thế giới nhưng cũng được xếp đầu bảng.
Kiều Huy đã từng là một người lính đặc công trong một doanh trại trinh sát trực thuộc một quân khu của Hoa Hạ, sau này vì bị thương nên hắn đã rời quân ngũ sớm. Con dao găm của Thuỵ Sĩ cắm vào bụng hắn là vật hắn được đội trưởng của mình tặng làm kỷ niệm khi rời quân ngũ.
Mặc dù là vật làm kỷ niệm nhưng không phải là hàng giả, mà là con dao găm Thuỵ Sĩ hàng thật. Giá trị của một con dao găm hàng thật và độ sắc bén hoàn toàn khác xa so với hàng giả. Khả năng huỷ hoại của con dao khi cắm vào bụng của Kiều Huy cũng như cảm giác đau đớn gây ra cho hắn hoàn toàn khác xa so với loại dao găm bình thường.
Nhưng điều khiến tên Kiều Huy này sợ hãi không phải là con dao găm Thuỵ Sĩ đang cắm vào bụng hắn và những cảm giác đau đớn tột cùng mà con dao gây ra. Mấy năm gần đây Kiều Huy sống trong giới xã hội không ít lần bị thương, có lần hắn thậm chí suýt bị người ta chém gãy xương sống.
Điều khiến hắn sợ hãi thực sự chính là Lâm Phi – người đã đẩy con dao đâm sâu hơn vào bụng hắn.
“Khịt…”
Nghĩ tới những động tác bằng tay vừa nhanh chóng, chính xác và hiểm hóc của Lâm Phi thì dù đã đi xa khỏi bệnh viện, Kiều Huy vẫn không kiềm chế được mà hít vào một hơi thật sâu.
Khi nãy, lúc Lâm Phi đảo tay cắm con dao quân dụng Thuỵ Sĩ vào bụng hắn, cảm giác chết chóc mà mấy năm nay hắn được rèn rũa để có được khiến hắn vô thức giơ tay chắn lại.
Còn động tác đảo tay đẩy lên của Lâm Phi trong lúc Kiều Huy đưa tay ra đỡ lại càng khiến hắn trở thành điểm đỡ để bị đẩy sâu hơn.
Bị ngón tay của Lâm Phi đẩy vào mu bàn tay mình, phần vai phải của Kiều Huy trong chốc lát tê dại cả đi, khiến cho nửa thân bên phải của hắn cảm thấy một sự rung chuyển kỳ lạ.
Còn mu bàn tay phải bị ngón tay của Lâm Phi chỉ vào, càng giống như bị người ta lấy tia laze khoan, đau đến thấu tim
Điều khiến Kiều Huy kinh ngạc nhất là Lâm Phi đẩy con dao quân dụng Thuỵ Sĩ sâu vào bụng của Kiều Huy đúng vào vị trí thích hợp.
Cầm dao đâm người không phải cứ đâm càng sâu càng khiến cho người ta đau đớn.
Giống như con dao găm đang găm vào bụng Kiều Huy, kể cả là găm sâu hẳn vào trong người hắn cũng không đau đớn bằng cảm giác đau đớn lúc này.
Nếu nói Lâm Phi chỉ là vừa khéo đẩy con dao vào vị trí này thì dù là Kiều Huy đau đớn cũng không đến mức hoảng loạn thế này. Nhưng nghĩ đến động tác ra tay dứt khoát nhanh như điện của Lâm Phi khi nãy và bộ dạng lạnh lùng khi ra tay cũng như ánh mắt lạnh lùng vô tình đến cực độ ấy mà Kiều Huy không làm sao có thể tự thuyết phục bản thân mình rằng Lâm Phi đã hành động một cách vô ý.
Cứ nghĩ đến hành động của Lâm Phi là cố ý mà Kiều Huy toát hết mồ hôi, chảy đẫm cả sống lưng.
Có thể kiểm soát một cách chính xác con dao quân dụng Thuỵ Sĩ đâm vào đúng phần ruột của mình như vậy thực sự không đơn giản chỉ là việc kiểm soát sự chính xác tuyệt đối của lực đâm mà quan trọng hơn nữa là sự hiểu biết một cách tường tận nội tạng bên trong cơ thể con người.
Dù Kiều Huy cảm nhận được sự đau đớn nhất mà con dao găm quân dụng Thuỵ Sĩ mang lại cho hắn nhưng hắn tự nhận mình không đủ khả năng làm được việc ấy.
Không chỉ mình hắn, kể cả là đội trưởng của hắn trong quân đội đã từng ra ngước ngoài làm nhiệm vụ đặc biệt cũng không thể làm được như vậy.
Trong những người mà hắn quen thì chỉ có duy nhất một người là trinh sát trong bộ đội đặc công, từng tham gia vào bộ đội tuyệt mật của Hoa Hạ và giữ chức tiểu đoàn phó mới có thể làm được.
Và cũng chỉ là có thể mà thôi.
Vừa nghĩ tới đây Kiều Huy đột nhiên cảm thấy hối hận vô cùng, hắn chủ động nhận nhiệm vụ thăm dò Lâm Phi. Nếu có thể lựa chọn, hắn nhất định sẽ khuyên chị gái ở nhà bỏ ngay ý định thăm dò Lâm Phi, bằng mọi giá qua lại giao hảo với hắn.
Cùng với sự hối hận đó của Kiều Huy, chiếc xe con màu đen lao vụt khỏi thành phố Trung Hải, hơn hai mươi phút sau chiếc xe tiến vào khu biệt thị ngoại ô thành phố.
Những người ngồi trong xe như Kiều Huy chưa cảm nhận được trước khi chiếc xe tiến vào biệt thự, một bóng đen đã nhanh hơn một bước nhảy từ nóc xe của chúng vượt tường đột nhập vào biệt thự.
……
Khu ngoại ô phía tây thành phố, có một chuỗi biệt thự liền kề chiếm một diện tích rất rộng, khu biệt thự đó tên là Lệ Uyển.
Ai cũng biết giá trị của mỗi căn biệt thự ở đây rất đắt đỏ, đắt đến mức số tiền mà người ta dành cả đời người thậm chí cũng không đủ để chi trả cho chi phí sinh hoạt một năm sinh sống ở đây.
Nhìn bên ngoài, ở đây là khu biệt thự cao cấp, là khu cho người giàu có, thực ra đây chính là đại bản doanh Hoa Hồng Gai – là khu biệt thự của một trong ba thế lực ngầm lớn nhất ở thành phố Trung Hải.
Rất nhiều người, bao gồm cả những người sống trong khu biệt thự này thích gọi nó là biệt thự Hoa Hồng.
Chiếc xe con màu đen tiến vào biệt thự Hoa Hồng rồi dừng lại ở phía trước một căn nhà có hình chữ thập màu đỏ bên ngoài khu biệt thự.
Tên đầu đinh vừa đỡ Kiều Huy xuống xe liền có nhân viên y tế khiêng cáng chạy từ bên trong biệt thự ra, nhanh chóng đưa Kiều Huy vào trong biệt thự.
Từ những động tác thành thục của bọn họ có thể nhận ra được bọn họ làm những việc thế này không phải một lần.
Còn trên thực tế, căn biệt thự có hình chữ thập màu đỏ chính là một căn nhà chuyên để điều trị bên trong biệt thự Hoa Hồng.
Mặc dù chỉ là một căn nhà điều trị nhưng các thiết bị y tế bên trong đó không hề thua kém so với một bệnh viện quy mô lớn của nhà nước.
Nhân viên y tế phần lớn đều là những người tài giỏi được tuyển chọn kỹ lưỡng.
Trông thấy Kiều Huy được nhân viên y tế khiêng vào trong, tên đầu đinh mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ là một nhân viên bình thường làm trong biệt thự Hoa Hồng, còn địa vị của Kiều Huy thì hơn hắn rất nhiều.
Nếu Kiều Huy xảy ra chuyện gì thì người đi theo thực hiện nhiệm vụ như hắn khó tránh khỏi chịu phạt.
Bây giờ Kiều Huy đã được khiêng vào khu điều trị, nên có thể bảo toàn tính mạng. Chỉ cần Kiều Huy không chết thì bên trên cũng sẽ không phạt loại tép riu như hắn.
“Kiều Huy sao lại bị thương?”
Đương lúc tên đầu đinh chuẩn bị tìm cho mình một góc để trút nỗi bức bối này thì một giọng nói thanh cao vang của người con gái vang lên sau lưng hắn.
Khuôn mặt cân đối, mặt mày thanh tú, mái tóc ngắn đến mang tai càng tăng thêm điểm cộng khiến cô gái trông trở nên nhanh nhẹn hơn. Đôi gò bồng đào nảy nở ngạo nghễ được bó trọn trong chiếc áo sơ mi màu trắng, lại thêm đôi chân dài miên man bên trong chiếc quần da đen khó mà khiến người ta không khỏi trầm trồ vì làn da trắng ngần.
Giây phút nghe giọng nói của cô gái cất lên, tên đầu đinh run lên trong vô thức, hắn vội vàng quay người lại, sau khi nhìn rõ diện mạo của cô gái mới lên tiếng một cách khép nép: “Chị Lợi Lợi.”
Thấy cô gái không hề để lộ ra thái độ bất mãn, không hài lòng, tên đầu đinh lúc này mới yên tâm đem đầu đuôi sự việc kể lại cho cô ta nghe.